- Xoát!
Ngay phía trước phòng chuẩn bị, đại môn bị đóng chặt từ từ mở ra, tất cả tuyển thủ dự thi nhiệt huyết dâng trào đi ra ngoài.
Địa phương thông đến đại môn là sàn quyết đấu.
Các lộ thiên tài đi ra, võ giả trên đài nhao nhao hoan hô, Hắc Mao ngồi chính giữa hưng phấn nói:
- Mau nhìn, Phi Dương ca cũng đi ra!
- Hả?
Diệp Nam Tu nhìn thấy La Mục thì há hốc mồm, cả kinh nói:
- Hắn làm sao cũng tham gia?
- Mẹ ơi!
Hắc Mao cùng Khúc Vãn Ca cũng trợn tròn mắt.
- Hắc.
Vân Phi Dương từ phòng chuẩn bị đi ra, ngắm nhìn bốn phía, phát hiện hội trường này là một kiến trúc hình tròn, không chỉ có thể dung nạp mấy chục vạn người, còn bố trí không ít trận pháp dùng để gia cố.
Chậc chậc.
Hội trường thi đấu thiên tài thật hào hoa.
Rất nhanh.
Hơn bốn trăm thiên tài tụ tập.
Bọn họ tụ tập trung lại một chỗ, quanh thân đều bộc phát ra khí tức Vương giả, điều này khiến Vân Phi Dương phán đoán, tu vi mỗi người tới tham gia thi đấu đều không thua kém Vũ Vương.
Quận quốc trên Vạn Thế Đại Lục rất nhiều, nhân khẩu mỗi quận hơn ngàn vạn, thiên tài có thể từ đó trổ hết tài năng đại biểu một quận, hiển nhiên đều là rồng trong loài người!
Vân Phi Dương nói:
- Vì cái gì không thấy Long Chấn Vũ?
Những tuổi trẻ tuấn kiệt dự thi này, hắn cũng không để trong lòng, chân chính xứng giao thủ với hắn cũng chỉ có Thiếu Thành chủ Tổ Long Thành mà thôi.
Lâm Chỉ Khê nói:
- Căn cứ quy định hiệp hội võ đạo, bài danh top 20 vị trí đầu Quán Quân Bảng không cần tham gia hai vòng đầu tiên, có thể trực tiếp tấn cấp vòng thứ ba.
- Thì ra là thế.
Vân Phi Dương hiểu rõ.
- Lão đại.
Nhưng vào lúc này, La Mục thấp giọng nói:
- Ta có chút khẩn trương, muốn đi tiểu.
Mấy chục vạn người vây xem làm cho tên này mất bình tĩnh.
Vân Phi Dương lạnh lùng nói:
- Cố mà nhịn đi.
- Để ta ráng.
La Mục chịu đựng.
Cả ngôi sao tranh bức cũng chịu không được, chớ nói chi những thiên tài dự thi. Giờ phút này, tâm tình bọn họ vô cùng kích động, tâm thần cũng bất định.
Thi đấu Thiên tài, thi đấu không chỉ tu vi, mà còn tranh đoạt vinh dự cho quận quốc mình, đằng sau một người xuất chiến, có ngàn vạn đồng bào đang ủng hộ.
Áp lực thật lớn!
Thần sắc Lương Âm cũng có chút bàng hoàng.
Cái loại cảm giác này chỉ có thời điểm khi tiến vào Đông Lăng học phủ mới xuất hiện qua.
Trên mặt Lâm Chỉ Khê lạnh lùng như băng, không có bất kỳ gợn sóng nào, có sốt sắng hay không, không ai biết được.
Làm một nam nhân vô liêm sỉ, cơ hội tốt như vậy, sao lại bỏ lỡ!
Vân Phi Dương một tay nắm tay Lương Âm, một tay lôi kéo Lâm Chỉ Khê, cười nói:
- Đừng sợ, có ta ở đây.
Cảm nhận được lòng bàn tay truyền đến nhiệt độ, Lương Âm đang khẩn trương dần dần bình phục lại, nàng hiếu kỳ nói:
- Ngươi không khẩn trương hả?
Vân Phi Dương vừa muốn đáp thì Lâm Chỉ Khê đã cắt ngang.
- Người không cần mặt mũi, sẽ không khẩn trương.
- Ách
Vân Phi Dương tuy im lặng nhưng trong lòng vẫn vui vẻ. Chí ít, nữ nhân này biết châm chọc mình, không trầm mặc ít nói giống như trước.
- Yên lặng.
Đột nhiên, trong hội trường truyền ra thanh âm vang dội, khán giả vì thiên tài quận quốc mình trợ uy dừng lại, sàn quyết đấu nháy mắt yên tĩnh.
Hô!
Một đạo lưu quang bay tới, rơi vào vị trí trung tâm sàn quyết đấu, đợi ánh sáng tán đi, mọi người thấy một nam tử mặc cẩm y, uy nghiêm đứng phía trên.
Thành chủ Tổ Long Thành, Gia chủ Long gia, Long Hoàng!
Mọi người nổi lòng tôn kính.
Đây chính là lão đại của Thập nhị tinh thành, tu vi đạt đến Hoàng Cấp, tuyệt đối là bá chủ tại Vạn Thế Đại Lục.
- Hoan nghênh chư vị tới Tổ Long Thành.
Thanh âm Long Hoàng to rõ, ẩn chứa Long Uy.
- Được trở thành ban tổ chức thi đấu thiên tài lần này, Long mỗ cảm thấy vinh hạnh sâu sắc, hi vọng tuổi trẻ tuấn kiệt các quận đều có thể lấy được thành tích tốt.
Câu nói này tràn ngập lực cảm nhiễm.
Thiên tài đến đây dự thi nhiệt huyết sôi trào.
Vân Phi Dương bình tĩnh.
Nói thật, trận thi đấu long trọng hơn như vậy ngàn lần, hắn tại Thần Giới đã tham gia đến chán, trái tim đã sớm kiên định, hoặc giống như Lâm Chỉ Khê nói, người không cần mặt mũi chẳng sợ hãi điều gì.
Hắn nhìn về phía Long Hoàng, nói thầm:
- Trên người người này phát ra Long Uy nồng đậm hơn Long Chấn Vũ, hẳn là Long tộc, không nghĩ tới Phàm Giới nho nhỏ lại có hậu nhân Long tộc.
- Chư vị!
Tiếng Long Hoàng như chuông lớn nói tiếp.
- Thi đấu Thiên tài, chính thức bắt đầu!
Xoát xoát!
Hắn vừa dứt lời, lưu quang trận pháp phóng lên tận trời, hình thành một màn sáng cự đại trên không.
Cùng lúc đó.
Trên không mỗi thành trấn Vạn Thế Đại Lục cũng hiện ra màn sáng trận pháp như một tấm gương cự đại. Đây là do Tổ Long Thành mời đến vô số Trận Pháp đại sư, trải qua mấy tháng đẩy nhanh tốc độ kiến thiết, ngày hôm nay sáng tạo trận pháp chiếu rọi hình ảnh cho toàn đại lục.
Chỉ cần thành trì có trận pháp hình ảnh tồn tại thì có thể xem được thi đấu.
Bách tính cùng võ giả đều có thể nhìn thấy hình ảnh từ hội trường Tổ Long Thành.
- Muốn bắt đầu sao?
- Mười năm một lần, thi đấu thiên tài lại bắt đầu, các lộ thiên tài hội tụ, ngẫm lại thật kích động.
Rất nhiều bách tính cùng võ giả đi tới, ánh mắt tràn ngập chờ mong.
Trên không Đông Lăng thành cũng xuất hiện màn sáng cự đại.
Võ giả cùng bách tính nội thành cũng chú ý, thậm chí võ giả thành trì gần đó cũng tụ tập quan sát.
Ông!
Đột nhiên, trận pháp hơi run rẩy, hiển lộ ra rõ ràng hình ảnh, mà trong đó đang chiếu hội trường Tổ Long Thành, rất nhiều tuổi trẻ tuấn kiệt dự thi, đang nghe Long Hoàng nói chuyện.
- Mau nhìn, Vân Phi Dương kìa!
Có người hưng phấn quát lên.
Toàn thành nhìn qua, quả nhiên thấy Vân Phi Dương trong đám người nhìn.
Lâm Nhược Hiên nhìn thấy Vân Phi Dương cùng nữ nhi của mình, trên mặt hiện ra mỉm cười.
Đương nhiên.
Cũng có người tâm tình phức tạp.
Tỉ như Mạc Thiếu Khai, lại tỉ như bọn người Nhiễm Bỉnh Loan.
Gia hỏa bốn năm trước nhập học cùng một chỗ với mình bây giờ đại biểu Đông Lăng Quận xuất chiến, mà mình từng dám đối địch với hắn, bây giờ suy nghĩ một chút thì khi ấy buồn cười biết bao!
Đông Lăng học phủ.
Rất nhiều thầy trò tụ tập tại diễn võ trường.
Bọn họ cũng ngưng mắt nhìn màn hình, tìm kiếm thiên tài truyền kỳ của Học phủ.
Nhưng vào lúc này, Cao Viễn Chúc chỉ một góc màn hình, cất cao giọng nói:
- Hắn là Vân Phi Dương, thành chủ Thiết Cốt Thành, đệ tử duy nhất của Tứ Hải Kiếm Đế!
Trong con ngươi rất nhiều học sinh tràn ngập nóng rực sùng bái.
Bốn năm.
Học sinh Đông Lăng học phủ đi một nhóm, đến một nhóm, bây giờ học sinh đang học đã sớm không còn là nhóm học sinh trước kia. Bọn họ cũng chưa thấy qua Vân Phi Dương, nhưng nghe qua các loại chiến tích thần dũng chấn động của hắn, nhất là sự tích nghịch thiên phá kỷ lục Luyện Võ Tháp.
Đối với mấy thiếu niên vừa tiếp xúc võ đạo này, kỷ lục Luyện Võ Tháp không còn là kỷ lục, mà là một loại biểu tượng vĩnh hằng, khích lệ mình không ngừng tu luyện!
Cao Viễn Chúc lớn tiếng nói:
- Hắn cũng là truyền kỳ Đông Lăng học phủ, là học trưởng của các ngươi! !
- Học trưởng cố lên!
- Phi Dương Phi Dương, học phủ mạnh nhất!
Rất nhiều học sinh hô to.
Câu này là khẩu hiệu mà năm đó khi Vân Phi Dương cùng Trương Hằng ước chiến Sinh Tử Đài, bọn người Diệp Nam Tu hô hào lên để cỗ vũ hắn, bây giờ nghe lại vẫn nhiệt huyết sôi trào như cũ.
Bất quá.
Nếu như bọn Diệp Nam Tu nghe được, nhất định sẽ đổi khẩu hiệu thành —— Phi Dương Phi Dương, đại lục mạnh nhất!