Tu vi bảy người dự thi đạt tới Vũ Vương trung kỳ đỉnh phong đồng loạt thi triển vũ kỹ, từng loại vũ kỹ đạt tới ngũ phẩm cao cấp hình thành thuần linh lực, mỗi loại chí ít đạt tới ba trăm trọng!
Nói cách khác.
Cường độ như thế đã siêu việt thất tinh trận do Chu Thiên Tề bố trí!
Quả nhiên.
Dùng lực cả một quận bồi dưỡng, thiên tài tất nhiên mạnh hơn Vũ Vương phổ thông rất nhiều, vẻn vẹn chỉ bạo phát vũ kỹ đã có thể thấy rõ.
- Vân Phi Dương muốn xong đời.
Đám người lắc đầu.
Đừng nói hai mươi người, coi như bảy người xuất thủ, cũng có thể đánh bại tên này. Không, phải nói có thể đánh giết!
Thời điểm này, người có chút trí tuệ đã chạy trốn.
Nhưng không ngờ ngay khi bảy loại thuần linh lực do vũ kỹ hình thành cuốn tới, Vân Phi Dương không né tránh, còn đưa thân La Mục che trước người.
- Tên này muốn giết đồng đội mình à?
Mọi người cười ha hả.
Thời khắc mấu chốt bán đứng đồng đội, quả thực cực phẩm.
- Vân Phi Dương!
La Mục rống giận:
- Nếu như ta chết, làm quỷ cũng không buông tha cho ngươi!
Tên này sợ.
- Ồn ào!
Vân Phi Dương thản nhiên nói:
- Không sao đâu!
Nói xong, bỗng nhiên tung một chân đạp mạnh lên mông La Mục, chỉ thấy tên này bị đá văng, hướng về phía thuần linh lực do các loại vũ kỹ hình thành.
Khóe miệng mọi người co giật.
Tên này không chỉ bán đồng đội, còn buộc hắn đi chịu chết.
Bành bành bành!
Nhưng vào lúc này, La Mục cùng thuần linh lực của các loại vũ kỹ đụng vào nhau, tiếng nổ mạnh bên tai không dứt, màn sáng bị bụi đất tràn ngập, không thấy rõ bên trong phát sinh chuyện gì.
- Chắc chết rồi.
- Nhiều vũ kỹ cao cấp như vậy, thuần linh lực cộng lại cũng có thể sánh ngang Vũ Hoàng! Tên kia khẳng định bị đánh thành tro.
Mọi người la nghị luận.
Bọn họ nhất trí nhận định tấm khiên thịt người La Mục này tiêu tùng.
Đợi bụi đất tán đi, hình ảnh lần nữa rõ ràng, tất cả ngây người. Bởi vì trong khung hình La Mục nằm trên đất cũng không bị đánh thành tro như dự đoán.
Mẹ ta ơi.
Nhiều vũ kỹ mạnh mẽ oanh tới, dám cứng rắng ngạnh kháng nhưng thân thể hắn chỉ sưng lên khối trắng khối xanh, thậm chí máu cũng không chảy, thân thể tên này mạnh cỡ nào mới làm được đây!
Cường giả khắp nơi chấn kinh.
Bất quá…
Sau khi bọn hắn dời ánh mắt khỏi người La Mục, nhìn sang hướng khác lại xém chút trừng lòi mắt ra ngoài, bởi vì bảy người dự thi thi triển vũ kỹ giờ này đã ngã trên mặt đất.
Keng!
Vân Phi Dương đứng sau bọn họ, tra Hàn Thiên Kiếm vào vỏ.
Toàn bộ đại lục hoàn toàn yên tĩnh.
Rất nhiều người gắt gao nhìn chằm chằm bảy thiên tài, thấy bọn họ không nhúc nhích, máu tươi chảy xuôi hình thành vũng, cả kinh nói:
- Bọn họ chết hết? Bị Vân Phi Dương giết?
Xoạt!
Rất nhiều Thành chủ đứng lên, trong ánh mắt dần hiện ra sát cơ!
Thiên tài Quận quốc mình thật vất vả bồi dưỡng lại bị tên này giết chết để bọn hắn không thể tiếp nhận.
- Lão gia hỏa, đồ đệ ngươi cũng quá hung ác rồi!
Khóe miệng Hôn Nha đạo nhân co giật.
- Xử lý bảy người tương đương với đắc tội bảy quận Quốc cường đại a.
- Hung ác?
Tứ Hải Kiếm Đế cười lạnh đáp trả.
- Vừa rồi bảy tên kia dùng toàn vũ kỹ cường đại, rõ ràng muốn đưa đồ nhi ta vào tử địa, đối với loại đối thủ có uy hiếp này, không nên giết à?
Hôn Nha đạo nhân yên lặng.
Không sai.
Vừa rồi rõ ràng như thế.
Bảy người dự thi đã động sát tâm.
Trên thế giới lấy võ làm đầu này, có người muốn giết ngươi mà ngươi lại dùng chính nghĩa đi cảm hóa bọn họ?
Không thể.
Người khác giết ngươi, ngươi phải giết hắn.
Đây chính là hiện thực tàn khốc.
Đương nhiên…
Vân Phi Dương không cho rằng mình hung ác, ngược lại quá thiện lương.
Bởi vì thời điểm hắn ném La Mục ra ngoài đồng thời đã tiến lên, tuy có động sát tâm, nhưng chỉ vẻn vẹn dùng kiếm xuất ám kình thẩm thấu đánh gãy gân tay gân chân đối phương, chấn vỡ ngũ tạng lục phủ bọn họ.
Giờ phút này.
Bọn hắn còn một hơi, nhưng trở thành phế nhân, dù có thể trị liệu, về sau có thể tiếp tục tu luyện hay không thì không biết.
Như thế mà nói thiện lương?
Điều này còn thống khổ hơn cái chết a!
Bảy thiên tài bị phế, Vân Phi Dương thu kiếm, toàn bộ quá trình rất nhanh, đến khi bọn người Lý Tề lấy lại tinh thần, thần sắc đại biến.
Mẹ ơi.
Tên này quá mạnh!
Tiếp tục đánh, hay rút lui?
Một kiếm miểu sát bảy người để bọn hắn hoảng hốt. Dù sao, lần này bọn hắn đến đây cũng chỉ có hai mươi, tên này nếu như lại ra tay, chẳng phải đoàn diệt?
Nhưng.
Giờ phút này, bọn họ đã không có quyền lựa chọn đánh, hay rút lui nữa. Bởi vì, Vân Phi Dương vung tay lên, thu không gian giới chỉ của bảy người kia vào tay, nhìn về phía bọn người Lý Tề, nói:
- Giao không gian giới chỉ ra!
Tên này lại bắt đầu ăn cướp.
Mà.
Cướp không chỉ tinh hạch yêu thú mà hắn muốn thu hết muốn toàn bộ gia sản của đám người.
- Mọi người đừng sợ!
Tô Ngao quát lớn:
- Tên này lợi hại hơn nữa, chung quy cũng là một người, chúng ta cùng tiến lên…
Lời nói còn chưa dứt, Vân Phi Dương xuất hiện trước mặt hắn.
Hàn Thiên Kiếm ra khỏi vỏ, hàn quang lấp lóe.
Xoát.
Vân Phi Dương trở về chỗ cũ, kiếm tra vào vỏ.
Còn Tô Ngao thì đứng tại chỗ, thân thể tràn ngập kiếm ngân, không một chỗ hoàn chỉnh, có thể nói máu thịt be bét!
Một màn này.
Bởi vì không có bụi đất nên tất cả võ giả đều có thể nhìn thấy. Bất quá, dưới cái nhìn của bọn họ, tên này giống như đột nhiên xuất hiện rồi lui về, sau đó Tô Ngao đã trở thành như thế.
- Thật nhanh.
- Một hơi, ra 86 kiếm!
Trong ánh mắt một cường giả Vũ Hoàng hiện ra vẻ chấn kinh. Nhưng hắn cũng không biết, Vân Phi Dương xuất tới 87 kiếm lận!
Cả cường giả Vũ Hoàng cũng không thể nhìn rõ động tác của hắn, bởi vậy có thể thấy được, thực lực Vân Phi Dương mạnh cỡ nào.
- Loại thực lực này chí ít đạt đến Kiếm Vương hậu kỳ!
Có người suy đoán.
Đám Vũ Hoàng đồng ý.
- Đáng giận!
Gia chủ Tô gia giận không thôi.
Con trai mình lại bị tra tấn thành dạng này, gia hỏa Vân Phi Dương ngươi chờ đó cho ta, lão phu sớm muộn gì cũng sẽ để ngươi trả giá đắt!
Nhi tử bị hành hạ thành dạng này, thân làm cha nếu như nhịn được mới kỳ quái.
Bên trong Tổ Long Thành.
Một nam tử đeo kiếm đứng trong đình viện nhìn lên màn sáng, nói:
- Phụ thân, Vân Phi Dương này không hổ là đệ tử Tứ Hải Kiếm Đế, nếu như có thể giao thủ với hắn, lần thi đấu thiên tài này đến đúng chổ rồi.
- Ừm.
Sau lưng, một trung niên nhân vóc người vĩ ngạn đứng đó.
Hắn chân thành nói:
- Trăm năm trước, Vân Hải Chi Điên ta thua Tứ Hải Kiếm Đế một chiêu, thù này sẽ do con đến báo.
- Ừm…
Người trẻ tuổi gật gật đầu, nhưng thuần chân nói:
- Phụ thân, nhưng ta nghe nói, năm đó ngươi bị Tứ Hải Kiếm Đế treo lên đánh, tại sao lại thành một chiêu rồi?
- Khụ khụ khụ.
Trung niên nhân cứng ngắc, sau đó nghiêm túc nói:
- Bên ngoài đều là lời đồn bậy, năm đó phụ thân thi triển ra một thức Độc Cô Tam Thập Lục Kiếm nhưng bị hắn phá giải, mới có thể thua trận.
- Hiểu rõ.
Người trẻ tuổi chân thành nói:
- Yên tâm đi phụ thân, ta sẽ để đồ đệ hắn kiến thức Độc Cô Tam Thập Thất Kiếm!