Đầu mục cường đạo đưa tay qua bắt Trà Mộc lại bị ám khí Vân Phi Dương đính trên cửa kiệu, tên này còn theo chỗ tối đi ra, lạnh lùng nói:
- Buông nàng ta ra.
Đương nhiên.
Hắn thật muốn bổ sung thêm một câu.
- Để cho ta tới!
Bất quá lại nuốt trở về, dù sao mình đến làm anh hùng cứu mỹ nhân, không phải nhân lúc cháy nhà đi hôi của.
Lâm Chỉ Khê núp trong bóng tối cạn lời.
Tay đối phương đã bị ngươi đính lên, người còn chưa chạm đến, nói câu này không phải vẽ vời cho thêm chuyện.
Nàng không hiểu.
Cái này gọi là khí thế.
Theo Vân Phi Dương, thời điểm mình ra sân phải hô to lời này mới để cho nữ tử trong kiệu sinh ra thiện cảm.
Quả nhiên như vậy.
Trà Mộc đang kinh hoảng thấy có người xuất hiện, con ngươi linh động lóe ra tia hi vọng.
Chờ chút.
Một người đến thôi hả?
Thần sắc Trà Mộc thay đổi, trên tiếu dung còn có vẻ chấn kinh.
Vân Phi Dương tuy toàn thân áo đen, nhưng không có che mặt, bởi vì gương mặt này của hắn để tán, che giấu làm gì.
- Nhân loại!
Du Linh nơi xa nhao nhao kinh hô.
- Không phải!
Đột nhiên, lại có Ma Linh nói:
- Trên người hắn không có khí tức nhân loại!
Ma Linh có thể ngửi được mùi vị trên thân nhân loại, nhưng Vân Phi Dương không có thứ mùi đó, ngược lại tán phát ra khí tức khiến chúng có một loại cảm giác bị đè nén.
Cái này đúng.
Vân Phi Dương là Thần, là Thần tộc.
Người sáng tạo ra Ma Linh cũng là Thần trên Thần Giới, cho nên chúng gặp phải thì sẽ sinh ra một loại cảm giác đè nén bẩm sinh.
- Không phải nhân loại!
- Hắn tuyệt không phải nhân loại!
Rất nhiều Ma Linh khẳng định.
Chúng phán đoán nhân loại căn cứ vào mùi vị, nếu không có, vậy thì cùng lắm lớn lên giống nhân loại mà thôi.
Vân Phi Dương hiển nhiên không ngờ vì mình không để lộ khí tức nhân loại, để chúng nhận định là đồng tộc.
Cái này cầu còn không được.
- Đáng giận!
Đầu mục Du Linh rút ám khí ra, nhe răng nhếch miệng quát.
- Tiểu tử, ngươi chán sống rồi!
Thực lực hắn đã đạt tới Linh Tông, Thần tộc khí tức của Vân Phi Dương không có hiệu quả quá lớn đối với hắn.
"Xoát!"
Vân Phi Dương đột nhiên xuất hiện.
Một cánh tay giơ lên ẩn chứa lực lượng cường đại.
"Bành!"
Đầu mục Du Linh bị đánh bay ra xa hơn mười trượng, sau đó chật vật đứng lên, xoa ngực, âm u nói:
- Không nghĩ tới ngươi mạnh như thế! Các huynh đệ, rút lui!
Đánh không lại liền chạy.
Đây cũng là đặc tính của Ma Linh Tộc.
Ào ào.
Du Linh vũ trang đầy đủ nháy mắt biến mất, té rất dứt khoát quả quyết.
- Hả?
Vân Phi Dương giật mình.
Mình tuy chỉ vận dụng ba phần sức mạnh, nhưng miểu sát Vũ Tông cũng không thành vấn đề, thế mà tên Đầu mục còn có thể đứng lên, rồi chạy nhanh như vậy.
- Không hổ là giống loài mới mô phỏng theo Ma tộc.
Vân Phi Dương cười rộ lên.
Linh Tông cấp Ma Linh đều như thế, nếu Linh Vương cấp thì sao đây không biết?
Sau khi đánh chạy cường đạo, Vân Phi Dương hất mái tóc lên đi đến trước cỗ kiệu, nho nhã lễ độ nói:
- Cô nương không sao chứ?
- Ta…ta không sao.
Trà Mộc rúc vào trong kiệu, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn run rẩy, hiển nhiên bị dọa sợ, cần thời gian khôi phục.
Nói thật.
Nhìn gần, nữ nhân Ma Linh Tộc này càng lộ vẻ yêu diễm, nét đẹp của nàng tập hợp vũ mị của Bảo Lỵ và dị vực phong tình của Vân Lịch.
Vân Phi Dương đi thêm hai bước, không biết xấu hổ nói:
- Ta cõng cô trở về nhé.
Câu này vừa nói xong, không khí nhất thời băng lãnh, bởi vì Lâm Chỉ Khê xa xa giờ phút này, mặt mũi đầy băng sương.
- Ừm.
Trà Mộc gật đầu, đi cà nhắc xuống cỗ kiệu, mà khi nàng đứng thẳng liền hiển lộ ra dáng người nóng bỏng.
Vân Phi Dương thấy thế máu nóng sôi trào, cũng mừng rỡ thầm nghĩ:
- Quả nhiên, nữ nhân Ma Linh Tộc không bận tâm nam nữ thụ thụ bất thân.
- Tới đây.
Hắn xoay người, ngồi xổm xuống nói.
"Ba."
Trà Mộc đưa ngọc thủ non mịn khoác lên vai Vân Phi Dương, một cỗ hương thơm đặc biệt truyền tới, để hắn nhộn nhạo trong lòng.
Nhưng.
Vào lúc này, hắn cảm giác trên cổ truyền đến cảm giác rét lạnh.
Trong tay Trà Mộc tự dưng thêm một con dao găm, phần hoảng sợ kia hóa thành mỉm cười xảo trá, quanh thân bộc phát khí tức cường đại.
Dát.
Vân Phi Dương trợn mắt.
Hắn thật không ngờ nữ nhân nhìn như yếu đuối này vậy mà có tu vi, mà theo khí tức xem xét thì cũng phải mạnh hơn tên Đầu mục vừa rồi, phải đạt đến Linh Vương cấp!
Mẹ nó.
Nhìn nhầm.
Nữ nhân này đang giả heo ăn thịt hổ.
Nội dung cốt truyện phát triển đến giờ, Vân Phi Dương cứ nghĩ đối phương cũng đã thật sâu bị mình mê luyến, có xúc động đến dùng bản thân đền đáp.
Kết quả đảo ngược.
Cô nàng này không chỉ có tu vi, còn cầm dao găm gác trên cổ mình.
Câu chuyện đi không đúng rồi!
Vân Phi Dương cũng không phải người bình thường, dù bị dao găm gác trên cổ, vẫn gặp nguy không loạn, cười hỏi.
- Cô nương, cô đây là ý gì?
Trà Mộc lạnh lùng nói:
- Nói, ngươi là ai?
Vẻ mặt này, thanh âm này, cùng vẻ sợ hãi khinh khủng khi nãy hoàn toàn tương phản như hai người khác nhau
Vân Phi Dương khổ sở đáp.
- Ta chỉ đi ngang qua, nhìn thấy cô nương bị khi phụ, cho nên xuất thủ cứu giúp.
- Thật sao?
Trà Mộc lạnh lùng nói:
- Ngươi tên gì?
- Ta gọi
Đại não Vân Phi Dương cấp tốc vận chuyển, nói:
- Tướng công!
- Tướng công?
Trà Mộc cười nói:
- Tên thật lạ.
- Ta cũng cảm thấy cái tên này không tốt.
Vân Phi Dương chân thành nói:
- Cho nên, cô có thể gọi ta là lão công.
- Lão công?
Trà Mộc cười nói.
- Cái tên này không tệ nè.
Vân Phi Dương nhếch miệng cười rộ lên.
- Lão công.
Trà Mộc nâng nâng dao găm, cười nói:
- Thực lực ngươi không tệ, có nguyện ý làm thuộc hạ của ta?
"A?"
Vân Phi Dương vội vàng đáp.
- Không được, không được.
Ánh mắt Trà Mộc lạnh lẽo, âm u nói:
- Ngươi không có có quyền cự tuyệt, chỉ có thể đồng ý, nếu không ta sẽ giết ngươi.
Hắc.
Nữ nhân này rất hung dữ.
Vân Phi Dương lộ vẻ mặt đau khổ nói:
- Cô nương, ta còn muốn mang theo ta nữ nhân mình về bộ lạc thành thân đây, không thể làm thủ hạ của cô được!
Trà Mộc lạnh lùng nói:
- Bộ dáng này của ngươi mà có nữ nhân?
Vân Phi Dương ngốc như con gà.
Bộ dáng này của ta không đẹp trai? Có vấn đề gì hả?!
Vân Đại Tiện Thần có lẽ không phải người mạnh nhất Thần Giới, nhưng nói tướng mạo, hắn xưng thứ hai, không ai dám xưng thứ nhất.
Hắn cũng cực độ tự tin.
Nhưng lại không biết thẩm mỹ nữ nhân Ma Linh Tộc không phải xem mặt, mà nhìn dáng người cùng bắp thịt, tên gia hỏa gọi tướng công này có thân thể nhỏ nhắn, trong mắt Trà Mộc, hắn quả thực như một người bị bệnh.
Vân Phi Dương nếu như biết, nhất định sẽ khóc.
Phải biết.
Hắn thủy chung cho rằng mình dù không tu luyện võ đạo, cũng có thể dựa vào tướng mạo đi làm một mặt trắng nhỏ, trôi qua tiêu dao khoái hoạt.
- Nhanh trả lời ta.
Trà Mộc không nhịn được nói:
- Chọn chết hay làm thuộc hạ ta.
"Xoát."
Đột nhiên, Hàn Thiên Kiếm từ phía sau đưa qua, gác trên cổ nàng.
Một giọng nói lạnh nhạt vang lên.
- Thả nam nhân ta ra.