Dù Hạ Lan Kỳ là thiên tài ưu tú của Ma Linh Tộc, nhưng trước mặt Vân Phi Dương vẫn yếu đến đáng thương.
Cuối cùng.
Hắn bị Vân Phi Dương chế trụ cổ, cường đại linh niệm nháy mắt nhập thể nội, lộng hành quấy rối thức hải.
"A!"
Hạ Lan Kỳ thống khổ hét thảm.
Linh hồn có thể so với Thánh cấp công kích, đừng nói hắn, dù Thác Bạt Linh Hoàng và Hạ Lan Phi cũng khó có thể chống cự.
- Ngươi không phải bảo ta từ chức Tế tự lăn xuống?
- Không phải muốn ta quét dọn nhà xí?
Vân Phi Dương giơ Hạ Lan Kỳ lên, ánh mắt lóe ra vẻ âm u, sát khí xuất hiện, sau khi bị ma hóa, bộ dáng khi hắn giận lên càng đáng sợ hơn Hạ Lan Kỳ.
Trong đôi mắt đẹp của Hạ Lan Phi lóe ra vẻ chấn kinh.
Ánh mắt tên này quá dọa người, dù Linh Hoàng như nàng đối mặt cũng có cảm giác không rét mà run.
"A."
Vân Phi Dương sửa lời.
- Ngươi nói, cơ hội ta quét nhà xí cũng không có.
"A!"
Thức hải Hạ Lan Kỳ bị công kích, Ma khí đã tan rã, chỉ có thể thống khổ kêu thảm, thanh âm truyền khắp thành khiến người nghe phát lạnh.
Rất hiển nhiên, dũng sĩ tinh anh nhất Hạ Lan bộ lạc thật không đáng nhắc tới trước mặt Vân Phi Dương thật, tùy thời có thể bị chơi chết.
Từng tên quý tộc dòng chính trợn tròn mắt.
Quá trình y như bọn hắn nghĩ, nhưng kết quả lại bị ngược, người không thể hoàn thủ không phải Vân Phi Dương mà là Hạ Lan Kỳ!
Sắc mặt Đại trưởng lão tái nhợt.
Hắn không để ý sinh tử con trai mà để ý chức vị Trưởng lão.
"Xoát."
Nhưng vào lúc này, Vân Phi Dương ném Hạ Lan Kỳ ra khỏi võ đài, lạnh lùng nói:
- Đại trưởng lão, con ngươi thua, mời thực hiện đánh cược.
Nói thật.
Hắn vô cùng muốn bóp chết Hạ Lan Kỳ, bởi vì tên kia vừa rồi nổi sát tâm, nếu như không phải tu vi cao hơn hắn, người chết là mình.
Nhưng lúc này nếu giết hắn, khẳng định sẽ kích thích Đại trưởng lão, từ đó để hắn lật lọng, chỉ có thể hành hạ như thế.
Hành hạ?
Thánh cấp Linh Niệm ăn mòn thức hải Hạ Lan Kỳ, mặc dù không chết cũng sẽ lưu lại tâm ma khó có thể ma diệt, nhẹ thì không cách nào đột phá cảnh giới cao hơn, nặng thì điên điên khùng khùng!
Hiện trường hoàn toàn yên tĩnh.
Đám Quý tộc nguyên bản kêu gào giờ trầm mặc không nói, nếu như người thắng là Hạ Lan Kỳ, bọn họ sớm đã ồn ào.
Sắc mặt Đại trưởng lão cực độ khó coi, trước mắt bao người định đánh cược, nếu như mình không trả nợ, uy danh sẽ mất hết.
- Đại trưởng lão.
Hạ Lan Phi cười nhìn qua.
Thấy Lão gia hỏa này xoắn xuýt cũng là một việc rất thoải mái.
"Ai."
Đại trưởng lão đứng dậy, nói:
- Linh Hoàng đại nhân, từ hôm nay trở đi, chức vị Đại trưởng lão do Tế tự đến kiêm nhiệm đi.
Nói xong, lệnh hạ nhân vác Hạ Lan Kỳ đang thống khổ giãy dụa lên, vung tay áo mà đi.
Đám Trưởng lão còn lại muốn mở miệng khuyên can, nhưng nghĩ đến đánh cược, nhất thời không biết làm sao há mồm, sau cùng chỉ có thể đuổi theo.
Đám Đại trưởng lão rời đi, các Quý tộc cũng hậm hực rời đi.
Hạ Lan Kỳ thua cũng chính là đánh mặt Quý tộc Hạ Lan bộ lạc, từng người ủ rũ, mặt ủ mày chau rời đi.
Sau khi đám Quý tộc rời đi, bình dân vì Vân Phi Dương trợ uy nhao nhao hoan hô.
Trong tẩm cung.
Hạ Lan Phi nằm trên ghế, hai chân trắng như tuyết xứng cùng một chỗ, nửa loã lồ bên ngoài, bóng loáng non mịn để huyết mạch Vân Phi Dương sôi sục.
- Không ngờ ngươi sẽ thắng nhẹ nhàng như vậy.
Hạ Lan Phi vén tóc xanh lộ bộ dáng thành thục vũ mị.
Vân Phi Dương cười nói:
- Ta đã nói qua, ta rất mạnh.
- Tới đây.
Hạ Lan Phi ngoắc ngoắc ngón tay.
Động tác kia quá xinh đẹp, tà hỏa trong Vân Phi Dương bắt đầu bốc lên.
Nữ nhân này sẽ không đẩy ngã mình chứ?
Vân Phi Dương đi qua cũng thầm hạ quyết tâm, nếu nàng dám làm loạn, mình lập tức cầm thú!
Đáng tiếc.
Hạ Lan Phi không có ý ‘Đẩy’ hắn.
Nàng chân thành nói:
- Hiện tại ngươi là Đại trưởng lão.
- Ta hiện tại chẳng khác gì chưởng khống toàn bộ Trưởng lão đoàn, dựa theo ước định giữa chúng ta, cô phải trở thành nữ nhân của ta.
Vân Phi Dương ngồi cạnh nàng nói.
Hạ Lan Phi nói:
- Hạ Lan Hoài mặc dù không có chức Đại trưởng lão, nhưng vẫn rất có tiếng nói trong Hạ Lan bộ lạc.
- Yên tâm đi.
Vân Phi Dương cười nói:
- Chỉ cần giải quyết các Trưởng lão khác, tên kia một cây chẳng chống vững nhà, sẽ không nhấc lên bọt nước gì.
"Xoát!"
Đột nhiên, Hạ Lan Phi đứng dậy, ngọc thủ khoác lên vai Vân Phi Dương, đẩy hắn nằm trên ghế, cười quyến rũ nói:
- Để bản Hoàng nhìn xem ngươi có được hay không.
Mẹ nó.
Thật muốn ‘đẩy’ nha!
Vậy cũng chớ nói mình cầm thú!
Vân Phi Dương không thích bị nữ nhân đẩy ngã, dạng này quá bị động, hắn trở mình đè Hạ Lan Phi dưới thân.
Hạ Lan Phi ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái sau đó nhắm chặt hai mắt, gương mặt một mảnh ửng đỏ.
"Ông!"
Trong phòng ngủ, dần dần hình thành trận pháp ngăn cách hết thảy, khí tức hương diễm xinh đẹp nhàn nhạt xuất hiện.
Không thể không nói.
Nữ nhân Ma Linh Tộc quá khác biệt với nữ nhân Vạn Thế Đại Lục, các nàng đối với loại chuyện này, không có rụt rè thẹn thùng, không bị cản trở mà chủ động.
Vân Phi Dương đã là lão thủ nhưng khi bị Hạ Lan Phi chủ động công kích lại có vẻ hơi chật vật.
"Hô —— "
Cuối cùng, Vân Phi Dương ngẩng đầu, miệng mở lớn le lưỡi thở như chó.
Hạ Lan Phi đưa ngọc thủ qua, nới dây lưng áo cho hắn, gương mặt ửng đỏ hiện lên vẻ xinh đẹp, đẹp đến mức không gì so sánh.
Không được!
Đối với loại nữ nhân vũ mị đến tận xương này, Vân Phi Dương hoàn toàn không khống chế nổi, sau cùng triệt để quên mất hết thảy ôm Hạ Lan Phi đến giường ngủ rộng thùng thình bên cạnh.
- Đây là lần đầu tiên của ta!
Hạ Lan Phi mặc dù là nữ Hoàng cao cao tại thượng của Ma Linh Tộc, nhưng đối với lần đầu mất trinh này, vẫn có chút khẩn trương.
Vân Phi Dương nhẹ nhàng đáp.
- Yên tâm đi, ta sẽ rất ôn nhu.
Đoạn này tỉnh lược năm vạn chữ
Hôm sau.
Vân Phi Dương sảng khoái tinh thần đứng dậy, hồi tưởng lại chuyện tối qua, vẫn có chút lâng lâng.
"Xoát."
Vào lúc này, Hạ Lan Phi khoác ngọc thủ lên vai hắn, theo sát đi tới, khuôn mặt nhỏ gối lên vai Vân Phi Dương, cười quyến rũ nói:
- Chàng bây giờ là nam nhân của ta.
Sáng sớm đã câu dẫn người!
Vân Phi Dương cố gắng đè tà hỏa trong lòng xuống.
Không được.
Nữ nhân này hôm qua vừa mới thất thân, lúc đầu còn có chút sợ hãi rụt rè, nhưng dần về sau thì ngày càng chủ động, thực quá điên cuồng.
Mình còn chính sự muốn làm, không thể trầm mê trong chuyện này.
Vân Phi Dương gảy nhẹ cằm nàng, cười nói:
- Nhớ kỹ, từ giờ trở đi cũng chỉ có ta, một người nam nhân này.
"Phốc phốc."
Hạ Lan Phi khẽ cười nói:
- Vậy phải xem chàng về sau được hay không?
Vân Phi Dương theo sát đi tới, nói bên tai nàng:
- Ta đi giúp nàng thu thập đám Trưởng lão kia, buổi tối tại tẩm cung chờ ta.
Nói rồi quay người rời đi.
Đưa mắt nhìn Vân Phi Dương rời đi, Hạ Lan Phi gian nan đứng lên, nỉ non:
- Dạng này có thể buộc chặt hắn sao?