Siêu Thần Yêu Nghiệt

Chương 524

- Phụ... phụ thân!

Mảnh đất thí luyện hoang vu, một hài đồng chừng sáu bảy tuổi đang giơ thạch đầu, sắc mặt dữ tợn nói:

- Con sắp không chịu được nữa.

- La nhi.

Một lão giả ngồi xếp bằng, nói:

- Phải kiên cường, chỉ có như vậy mới không ngừng cường đại.

Nguyên lai, hài đồng là Phá Đa La lúc còn nhỏ.

"Oanh!"

Phá Đa La ném thạch đầu ra ngoài, thở hổn hển nói:

- Phụ thân, tại sao muốn cường đại, cuộc sống bình thường không tốt à?!

- Cuộc sống bình thường?

Lão giả lắc đầu.

- Trong thế giới mạnh được yếu thua này, chỉ có không ngừng mạnh lên mới có thể sống bình thường, mới có thể hoàn thành sứ mệnh của chúng ta.

- Sứ mệnh?

Hài đồng mờ mịt:

- Sứ mệnh gì?

Lão giả đáp:

- Khi con trở thành Linh Đồ giác tỉnh huyết mạch sẽ biết sứ mệnh Phá Đa nhất tộc ta.

Nửa năm sau.

Phá Đa La vừa bảy tuổi đột phá đến Linh Đồ thành công giác tỉnh huyết mạch, thu dduocj trí nhớ chỉ có Phá Đa nhất tộc mới có thể nhìn thấy.

Trí nhớ đột nhiên xuất hiện để hắn biết mình và gia tộc được bắt nguồn từ Dự Ngôn Thần!

Thời điểm Thần sáng tạo Ma Linh tộc đã dung nhập một tia Thần Huyết vào bên trong người bọn hắn, nắm giữ tư cách giác tỉnh huyết mạch.

Hắn cũng biết sau khi huyết mạch giác tỉnh, sứ mệnh của mình chính là chờ đợi một người xuất hiện.

Người này dáng dấp ra sao, tên gọi là gì, hắn cũng không biết, nhưng trong trí nhớ nhìn thấy một đoạn hình ảnh ký ức.

Đó là bóng lưng nam tử mặc Bạch Bào uy vũ, hắn cầm Thần Kiếm, lấy lực lượng một người chống lại 100 ngàn sinh vật không biết tên còn mạnh hơn Ma Linh Tộc.

Thời khắc đó.

Tâm linh nhỏ bé của hắn bị rung động thật sâu, dù sau khi thành tựu Linh Hoàng hồi tưởng lại thì vẫn rung động không thôi.

Người này quá mạnh, mình đứng trước mặt hắn, không, mình không có tư cách đứng trước mặt cường giả như vậy!

- Hắn là Chiến Thần.

- Hắn sẽ chỉ huy Ma Linh Tộc ra khỏi thế giới u ám, để tộc loại này càng cường đại, sứ mệnh của ngươi cũng là chờ hắn xuất hiện.

Thanh âm như có như không truyền lại trong trí nhớ.

Cuối cùng, Phá Đa La giác tỉnh huyết mạch, rốt cuộc minh bạch sứ mệnh của chính mình.

Tuổi tác càng cao, hắn ngày càng hiểu rõ.

Hắn cũng ý thức được, người Phá Đa nhất tộc giác tỉnh huyết mạch đều sẽ gánh vác sứ mạng này, nhưng vạn năm qua chỉ xuất hiện qua một A Tu La hư hư thực thực.

Chiến Thần kia.

Hắn sẽ xuất hiện chứ?

Mình phải chăng cũng sẽ giống như tổ tiên, đau khổ chờ đợi trong năm tháng dài đằng đẵng rồi cuối cùng mang theo sứ mệnh chưa hoàn thành này mà vẫn lạc.

Thời gian rất lâu.

Phá Đa cho rằng mình đợi không được người kia xuất hiện, Dự Ngôn Thần cũng có tiên đoán sai lầm.

Nửa năm trước.

Ngay một khắc khi Vân Phi Dương xuất hiện trong mảnh đất thí luyện.

Hắn dựa vào năng lực kế thừa Dự Ngôn Thần mà thôi diễn tương lai, phát hiện sau đó không lâu, Ma Linh Tộc sẽ có một trận biến đổi lớn.

Là phúc hay họa?

Khó có thể thôi diễn tinh chuẩn bởi vì đạo hạnh còn quá yếu.

Hắn cần thời gian từng bước giải hoặc.

Lúc Vân Phi Dương tiến vào trận pháp khảo nghiệm của A Tu La, Phá Đa La mới thôi diễn ra đây là phúc, có thể cải biến vận mệnh Ma Linh Tộc!

Chẳng lẽ người mình chờ đợi đã xuất hiện?

Rồi sau khi Vân Phi Dương tiến vào Hạ Lan bộ lạc, Phá Đa La theo tiên đoán nhìn thấy hình bóng của hắn.

Một khắc này hắn mừng rỡ như điên, dù người này không mặc chiến bào trắng, nhưng bóng lưng tương tự như trí nhớ của mình khi xưa!

Là hắn sao?

Tiên đoán của Dự Ngôn Thần vạn năm trước là thật?

Bởi vì xuất hiện A Tu La hư hư thực thực, Phá Đa La vẫn đang nghi vấn, nhưng khi Vân Phi Dương thu cả Ma Linh Tộc vào tân thế giới, hắn rốt cục khẳng định.

Vân Phi Dương là người Dự Ngôn Thần tiên đoán vạn năm trước!

Hắn chính là Chiến Thần!

Vân Phi Dương ngồi ghế đá trầm tư, hắn đã biết trong thân thể Phá Đa nhất tộc có Thần huyết của Dự Ngôn Thần, sau khi thức tỉnh có thể kế thừa Dự Ngôn thần thông của tên kia.

Mà lại đang chờ một người.

Người này còn là mình!

Hắn lên tiếng:

- Phá Đa nhất tộc các ngươi đã chờ ta một vạn năm?

- Nói đúng hơn thì...

Phá Đa La chân thành đáp:

- Một vạn một ngàn ba trăm năm.

Vân Phi Dương lần nữa trầm mặc, dựa theo thời gian để tính thì khi đó mình còn đang suất lĩnh Thiên Uy Quân giao chiến với Ma tộc, còn chưa bị trấn áp.

Dự Ngôn Thần vì sao muốn lưu lại một tia huyết mạch chờ mình trong tại tiểu thế giới này?

Chẳng lẽ.

Hắn đã tiên đoán ra mình vạn năm sau sẽ tiến vào mảnh đất thí luyện? Nói cách khác, hắn rất có thể đoán ra mình sẽ bị trấn áp!

Đột nhiên, Vân Phi Dương nhớ tới một sự kiện.

Sau khi Thần Ma chi chiến, lúc luận công ban thưởng, hắn từng gặp thoáng qua Dự Ngôn Thần, tên kia mỉm cười với mình khẽ nói:

- Số mệnh, số mệnh nha.

Vân Phi Dương lúc ấy đơn thuần nghĩ rằng tên gia hỏa thần thần bí bí này có phải ham muốn sắc đẹp của mình, còn xém chút đã đánh hắn một trận!

Bây giờ nghĩ lại.

Tên kia rõ ràng đã tiên đoán xảy ra chuyện gì, đang nhắc nhở chính mình.

- Móa nó!

Vân Phi Dương tức miệng mắng to trong lòng:

- Tên này có ý riêng mà còn giả vờ thần bí gì, có chuyện thì cứ việc nói thẳng ra cmn đi!

- Chiến Thần ca ca!

Phá Đa La nói:

- Phá Đa nhất tộc ta rốt cục đợi được huynh!

Vân Phi Dương lấy lại tinh thần, khổ sở nói:

- Về sau đừng gọi Chiến Thần nữa, chuyện đã qua rồi, cứ gọi ta Vân Phi Dương là được.

Trước kia xứng với Chiến Thần.

Hiện tại chỉ là phàm nhân có Thần Cách vỡ vụn.

Phá Đa La đáp:

- Được, Vân ca ca.

- Uy.

Vân Phi Dương hỏi:

- Dự Ngôn Thần có bảo bối gì muốn tặng cho ta không?

- A?

Phá Đa La cố gắng nhớ lại, nói:

- Hình như không có.

Vân Phi Dương xém chút đá hắn bay ra ngoài.

Mẹ nó thiệt chứ.

Lưu lại một tia huyết mạch ở chỗ này đau khổ chờ hơn một vạn năm, tên chim cút Dự Ngôn Thần này vậy mà không chừa chút thần khí gì cho mình, quá muốn ăn đòn đi.

- Tuy nhiên…

Phá Đa La chân thành nói:

- Trong trí nhớ, Dự Ngôn Thần nói có thể giúp huynh rời khỏi mảnh đất thí luyện, trở về Phàm Giới.

Vân Phi Dương vui vẻ.

Giải quyết bảy đại Linh Hoàng, trợ giúp Hạ Lan Phi thống nhất Ma Linh Tộc, hắn đang sầu đời về việc làm sao rời đi, dù sao theo thiết lập thì cần phải đợi hai năm nữa truyền tống trận mới mở ra.

- Làm sao rời đi đây?

Vân Phi Dương vội vàng hỏi.

Phá Đa La chỉ hướng Đông, nói:

- Cuối mảnh đất thí luyện có một thí luyện chi quật, chỗ sâu nhất trong mật quật tồn tại truyền tống trận cổ lão trợ giúp Vân ca ca truyền tống đến Phàm Giới.

- Đi thôi!

Vân Phi Dương chuẩn bị hành động, bất quá hắn đột nhiên ngồi xuống, nói:

- Đúng rồi, ngươi mới vừa nói ngươi là người thừa kế huyết mạch Dự Ngôn Thần?

- Đúng thế.

Phá Đa La gật đầu.

Vân Phi Dương nói:

- Ngươi có Thần Cách không?

- Thần Cách?

Phá Đa La mê mang.

Vân Phi Dương giải thích:

- Dùng ý niệm thao túng có thể để thân thể hiện ra văn tuyến không?

Phá Đa La giật ống tay áo, trên da thịt trắng tinh nháy mắt hiện ra từng đoạn văn tuyến phức tạp, nói:

- Vân ca ca, huynh nói là cái này?

Vân Phi Dương đại hỉ.

Tiểu gia hỏa này vậy mà có thần cách văn tuyến, tuy ảm đạm không ánh sáng, chưa một đầu nào giác tỉnh, nhưng nói cách khác, hắn hẳn là người mang theo tàn hồn Dự Ngôn Thần?

- Vân ca ca.

- Phụ thân thậm chí bọn người tổ phụ ta đều không thể kích phát ra loại văn tuyến này, chỉ có một mình ta có thể làm được, thực kỳ quái.

Vân Phi Dương cười nói:

- Bởi vì, Dự Ngôn Thần chỉ có một người, cũng chỉ có một người mới có thể chân chính kế thừa.

Mới vừa rồi còn là nghi vấn, hiện tại hắn đã xác định, Phá Đa La là người mang theo tàn hồn Dự Ngôn Thần, đồng thời đã giác tỉnh thành công!

Không ngờ!

Đi vào mảnh đất thí luyện, không chỉ chinh phục Ma Linh Tộc còn tìm được một trong Chư Thần Thần Giới, thật sự là thu hoạch ngoài ý muốn!

Bình Luận (0)
Comment