Siêu Thị Của Tôi Thông Kim Cổ

Chương 198

Người Dịch: Lan Thảo Hương.

Gật đầu nhận lời cảm ơn của Thang Nguyên Trung xong, Trạm Vân Tiêu trở về siêu thị. Hắn ở dưới tầng đợi nửa tiếng không thấy có thêm vị khách nào đến, liền đứng dậy rón rén lên tầng đi vào phòng ngủ. Tuy động tác của hắn đã rất nhẹ, nhưng vẫn làm Vân Sơ đang mơ mơ màng màng xoay người một cái. Tới khi lăn vào lồng ngực quen thuộc, nàng mới lại ngủ thiếp đi.

Sáng ngày thứ hai, hai người đều dậy khá sớm. Đêm qua trong lúc ngồi dưới tầng trông siêu thị, Trạm Vân Tiêu đã tranh thủ lên mạng tìm kiếm thông tin. Hôm nay, bọn hắn cần phải đến bệnh viện để siêu âm trước. Tuy rằng khi ở Kinh thành đã có lão đại phu bắt mạch xem qua và cho biết triệu chứng của Vân Sơ là triệu chứng mang thai, nhưng vẫn cần đi siêu âm để biết rõ ràng tháng của đứa nhỏ.

Sau khi đất nước mở cửa sinh con thứ hai, mọi trung tâm chăm sóc sức khỏe phụ sản và trẻ em ở địa phương đều bị quá tải. Trạm Vân Tiêu nghĩ nếu bọn hắn đi sớm thì có thể tránh được phải xếp hàng quá lâu. Dựa theo thông tin Trạm Vân Tiêu tra được, thực ra hắn muốn đến bệnh viện tư nhân có dịch vụ tốt hơn để khám. Nhưng khổ nỗi Thanh thành quá nhỏ nên căn bản không có loại bệnh viện này, nếu muốn tìm được bệnh viện tư nhân thì phải tới Khánh thị.

Hai người sau khi thương lượng với nhau vẫn quyết định đến bệnh viện Sản Nhi để xem xét trước. Bất luận như thế nào thì cứ siêu âm trước đã, mọi việc còn lại có thể từ từ lên kế hoạch sau.

Sáng nay, chiếc mũi luôn nhạy cảm của Vân Sơ thế mà lần đầu tiên lại thích cái mùi sữa đậu nành bên đường. Nghe nàng nói muốn ăn gì đó, Trạm Vân Tiêu vội vàng mở cửa xe đi xuống mua cho Vân Sơ hai cốc sữa đậu nành và bánh bao. Chỉ là, Vân Sơ vẫn không thể chịu được mùi vị của bánh bao thịt, vì vậy chỉ lấy một cốc sữa đậu nành và một cái bánh bao chay. Chỗ còn dư lại sẽ do Trạm Vân Tiêu ngồi xổm bên đường ăn nốt.

Trạm Vân Tiêu ăn xong còn tỉ mỉ uống nửa chai nước khoáng súc miệng mới lên xe. Tuy nhiên trên người hắn vẫn còn vương vấn mùi bánh bao thịt, chỉ là may mắn trong xe có không khí lưu thông bằng không Vân Sơ chắc hẳn sẽ không thể chịu được.

Hiếm khi gặp phải đồ ăn mình có thể ăn được, vì đứa nhỏ trong bụng Vân Sơ kiên trì uống hết hai cốc sữa đậu nành và nửa cái bánh bao chay. Cảm giác thỏa mãn trong bụng là điều mà cô mấy ngày nay chưa bao giờ có. Cũng chính sau trải nghiệm này, Vân Sơ mới biết những ngày tháng muốn ăn cái gì thì ăn trước kia có bao nhiêu tốt đẹp.

Việc kiểm tra diễn ra rất suôn sẻ. Mặc dù ban đầu hai bố mẹ tân thủ do không nắm rõ quy trình mà phải chạy không ít chặng đường oan uổng, nhưng mục đích từ đầu hôm nay của họ là siêu âm nên dù đã có nhiều người xếp hàng chờ trước phòng siêu âm, Vân Sơ vẫn khá thuận lợi được siêu âm.

"Cổ nhân" Trạm Vân Tiêu mặc dù lúc tìm kiếm thông tin đã biết thứ gọi siêu âm là gì, nhưng tới khi tờ báo siêu âm thực sự được đặt trước mặt, hắn vẫn là cái dáng vẻ khó có thể tin. Cầm trên tay tấm siêu âm Doppler* màu, hắn sững sờ hỏi Vân Sơ: "Đây là con của chúng ta à?”.

(*) Siêu âm Doppler: là loại siêu âm có độ chính xác cao nhất và hình ảnh siêu âm có màu dễ quan sát.



Nghiêng đầu thấy cái dáng vẻ anh nhìn chằm chằm vào chấm trắng nhỏ trên tờ siêu âm, hận không thể từ chấm nhỏ đó nhìn ra tay chân tứ chi của đứa nhỏ, Vân Sơ cảm thấy buồn cười.

"Bây giờ đứa bé mới chỉ là một phôi thai nên chưa có phát triển tứ chi. Anh không đọc những gì được viết ở đây sao? Trên đó nói mới năm tuần cộng thêm hai ngày thôi, tức là đứa nhỏ bây giờ chỉ mới hơn một tháng".

Trong lòng Trạm Vân Tiêu cũng biết điểm này, nhưng hắn vẫn thấy các phương pháp máy móc chữa bệnh của hiện đại rất kỳ diệu. Đến cả tình huống trong bụng của một người cũng có thể dùng máy móc soi ra, thật khiến người ta thấy bất khả tư nghị (khó tin).

Hai người nhìn tờ siêu âm Doppler màu mới ra lò hồi lâu rồi, sau đó mới cầm theo giấy khám đi tìm gặp bác sĩ. Hiện tại Vân Sơ vẫn còn ít tháng, ngoại trừ làm siêu âm cũng không làm được máy loại xét nghiệm kiểm tra khác. Sau khi bác sĩ dặn dò những điều cần lưu ý trong thời kỳ đầu mang thai, lại mở đơn thuốc cho Vân Sơ một hộp vitamin B11 thì kiểm tra hôm nay đã xem như xong. Lúc hai người Vân Sơ chuẩn bị rời đi, bác sĩ còn dặn Vân Sơ nhớ đến bệnh viện lập hồ sơ sau ba tuần nữa.

Lúc trở về, Trạm Vân Tiêu thấy Vân Sơ hình như thân thể không thoải mái nhưng cố giữ vững tinh thần để lái xe. Hắn lập tức lấy điện thoại ra hẹn ngày mai sẽ đến trường dạy lái xe thi môn bốn. Đợi Trạm Vân Tiêu cúp điện thoại, Vân Sơ liền khó hiểu hỏi: "Sao anh mới về đã vội vã muốn đi thi môn bốn thế?".

"Ta thấy chúng ta nên đến bệnh viện ở Khánh thị lập hồ sơ thì tốt hơn. Đợi ta có được bằng lái xe rồi, như vậy mỗi lần lái xe tới Khánh thị có đi qua trạm kiểm soát cũng không cần sợ bị kiểm tra. Mà nàng cũng có thể nhẹ nhõm được nghỉ ngơi".

Trạm Vân Tiêu nói ra suy nghĩ trong lòng cho Vân Sơ nghe. Chủ yếu là hôm nay tới trung tâm y tế hắn thấy có rất nhiều sản phụ đến khám, giống như hôm nay bọn hắn đi làm siêu âm thôi đã phải đợi ở bên ngoài gần ba tiếng đồng hồ mới đến lượt. Mà đó chỉ mới có kiểm tra một hạng mục, vậy đợi sau này thai kỳ lớn hơn hạng mục cần kiểm tra ắt cũng sẽ nhiều lên, vậy ít nhất mỗi lần kiểm tra cũng phải mất hơn nửa ngày.

"Muốn đến bệnh viện tư khám em thật ra không có ý kiến gì. Chỉ là nếu ngày mai anh lấy được bằng lái, cũng cần luyện tập kinh nghiệm lái xe ít nhất một năm mới có thể lái xe trên đường cao tốc được".

Đừng nói bây giờ Vân Sơ đang mang thai mà dù cô có không mang thai cũng sẽ không dám để Trạm Vân Tiêu lái xe chở cô đi trên cao tốc.

Bị Vân Sơ nhắc nhở, Trạm Vân Tiêu cũng nghĩ đến vấn đề này. Hắn không hề khinh thường, thay vào đó nói: "Không thì chúng ta không lái xe nữa mà ngồi tàu cao tốc đi".

Đi tàu cao tốc cũng khá được, dù sao đi tàu cao tốc từ Thanh thành tới Khánh thị cũng không mất nhiều thời gian.

"Cũng được. Vậy chờ về nhà anh đi tìm hiểu thông tin trước, để xem tình huống của các bệnh viện tư nhân kia ra sao đã rồi lại nói".

Trạm Vân Tiêu đối với việc này rất háo hức. Sau khi bọn họ trở lại tòa nhà nhỏ, hắn chỉ kịp chào hỏi Dương Vi một tiếng sau đó chạy nhanh lên tầng bật máy tính tìm hiểu thông tin.

Nhìn theo dáng vẻ hùng hùng hổ hổ chạy lên tầng của Trạm Vân Tiêu, Dương Vi khó hiểu quay ra hỏi Vân Sơ: "Anh Trạm làm sao thế? Trông có vẻ rất vội vã như thể có người đằng sau đuổi theo anh ấy vậy?".

Vân Sơ cười giải thích: "Không có gì, anh ấy là vội vã lên tầng tìm tư liệu".

Dương Vi nghe thế gật đầu và cũng không tiếp tục xoắn xuýt, ngược lại quan tâm tới tình huống của Vân Sơ: "Đúng rồi, thế tình huống của chị thế nào rồi?".

Sáng nay lúc Dương Vi tới làm thấy trong tiệm ít đi một số đồ, cô ấy nhớ rõ hôm nào tan làm mình cũng đóng chặt kỹ cửa cuốn của siêu thị xong mới trở về nhà. Cho nên hẳn không phải bị có người vào trộm, nên liền gọi điện thoại cho Vân Sơ. Lúc ấy Vân Sơ và Trạm Vân Tiêu đang trong bệnh viện chờ đến lượt siêu âm, vì thế cô cũng không hề giấu giếm Dương Vi chuyện mình mang thai.

Vân Sơ lấy từ trong túi ra bản siêu âm đưa cho Dương Vi xem. Cuối cùng cũng tìm được người để kể khổ, Vân Sơ liền kéo lấy Dương Vi ngồi ở quầy thu ngân kể lại mấy ngày nay mình khổ thế nào.

"Cũng may, giờ mới hơn một tháng nên chưa thấy gì. Nhưng mà tình trạng nôn nghén thật hành chị quá khó chịu. Mười ngày nay, chị đến cơm cũng chưa ăn nổi hai miếng".

"Ban nãy bác sĩ ở bệnh viện nói chị có cơ địa không tốt, lại thêm không thể ăn được cơm nên khuyên chị mua vài hộp sữa bột cho bà bầu hoặc dịch dinh dưỡng bổ sung để uống. Nhưng là chị lại không quen với mùi vị của sữa bột, thật là khiến chị sầu muốn chết rồi".

Dương Vi nhìn hai má của Vân Sơ vì sụt cân nên nhìn gầy gò hơn trước rất nhiều, liền biết cô trong khoảng thời gian qua đã bị tội không ít. Là người từng trải, thực ra bản thân cô cũng có không ít biện pháp.

"Lúc em mang thai con trai cũng nôn nghén kinh lắm. Ăn cái gì là ói cái đó, chỉ có duy nhất món dưa chua xào thịt nạc là còn có thể ăn được nửa bát cơm, không thì trưa nay em thử xào cho chị một đĩa nhé?".

Vân Sơ cũng không còn cách nào khác, với tâm lý còn nước còn tát liền gật đầu để Dương Vi chạy về nhà lấy ít dưa chua tới. Khoan hãy nói, mùi vị của món dưa chua xào thịt nạc này thực sự rất ngon. Khi ngửi thử mùi hương cô phát hiện ra dạ dày mình không có phản ứng gì đặc biệt, thế là giữa trưa đó đã ăn hết được nửa bát cơm với món này.

Điều này làm Trạm Vân Tiêu sướng đến phát rồ rồi. Hắn không đoái hoài tới chuyện thi bằng lái mục bốn nữa, mà lao nhanh tới chợ mua hai bình dùng muối đồ chua về, sau đó dưới sự chỉ đạo của Dương Vi học cách làm món dưa chua ngâm.

Nhìn Trạm Vân Tiêu cẩn thận chuyển hai hũ dưa chua ngâm lên tầng hai, Dương Vi cười nói: "Dưa bán ở chợ bây giờ đã già rồi nên không thích hợp để muối. Chỉ là bây giờ cũng chẳng có cách nào khác, nên chỉ đành tạm chấp nhận. Đúng rồi, ở nhà em còn có một hũ dưa chua ngâm, hay để ngày mai em mang qua cho chị Tiểu Sơ nhé. Một hũ đó hẳn đủ cho chị ấy ăn được một thời gian".

Có dưa chua Dương Vi cung cấp, Vân Sơ cuối cùng đã tạm biệt những ngày ăn gì ói đó và mỗi bữa có thể ăn được nửa bát cơm. Đối với chuyện này, Trạm Vân Tiêu đương nhiên rất cảm kích và cách hắn thể hiện lòng biết ơn của mình cũng rất đơn giản đó là đưa cho Dương Vi thêm hai tháng lương làm tiền thưởng.

Có trời mới biết Dương Vi đã thấy khó tin cỡ nào khi nhận được tiền. Một vò dưa chua kia của cô cũng chẳng đáng giá mấy đồng tiền, vậy tại sao lại thưởng cho cô ấy nhiều như vậy?. ngôn tình ngược

Chỉ là Dương Vi nói thầm thì nói thầm, nhưng tiền này cô tất nhiên vẫn nhận lấy. Vừa hay Vân Sơ đang mang thai, vậy cô sẽ nhân lúc rảnh rỗi khi siêu thị không có khách ngồi tâm sự với Vân Sơ về kinh nghiệm nuôi dạy con cái của cô ấy, cũng coi là một cách khác để trả ơn.

Lập hồ sơ ở bệnh viện cuối cùng vẫn định ở bệnh viện tư nhân ở Khánh thị. Trạm Vân Tiêu trực tiếp bỏ tiền ra đặt gói VIP ở đó, sau này mỗi lần họ đến khám bên kia sẽ bố trí xe đến đón họ tại ga tàu cao tốc. Hơn nữa, mặc kệ là kiểm tra hay là xét nghiệm cũng không cần xếp hàng mà có thể trực tiếp vào phòng khám. Ngoài ra, dịch vụ chờ sinh hay sau sinh bệnh viện đều sẽ cung cấp một nửa, giúp tiết kiệm trực tiếp hầu hết mọi thứ cho những người mới làm cha mẹ như hai người Vân Sơ đỡ phải như ruồi không đầu chạy lung tung khắp nơi.

Trong thời gian mang thai, Vân Sơ không tiếp tục thông qua cửa gỗ đi tới Kinh thành hoặc là tới các thế giới khác. Chủ yếu là cô biết bọn họ đi xuyên qua cửa gỗ sẽ không có ảnh hưởng gì tới thân thể của mình, nhưng lại không xác định được liệu nó sẽ có ảnh hưởng không tốt gì tới đứa bé trong bụng không. Ví dụ như các loại tia bức xạ hay vật chất có hại khác nhau chẳng hạn.

Trạm Vân Tiêu đối với vấn đề này cũng rất ủng hộ. Việc liên quan đến đứa trẻ, nửa điểm cũng không được phép qua loa. Mà cũng trong mấy tháng qua, hắn cũng lâu lâu sẽ mua ít đồ mang trở về Kinh thành một chuyến. Nhưng vì bên Vân Sơ cách không được người, nên mỗi lần hắn chỉ trở về để lại đồ và tìm mấy người Lâm Nghiêm dặn dò một chút, sau đó lại quay trở về bên chỗ Vân Sơ.

Trong lòng Tần thị và Vương thị cũng rất lo lắng cho con dâu đang mang thai đang ở bên ngoài, không biết tình huống của nàng giờ ra sao rồi. Vì không biết hai người Vân Sơ rốt cuộc đi nơi nào, nên chỉ có thể thông qua Lâm Nghiêm thư từ qua lại với nhi tử. Có thư Trạm Vân Tiêu mang về, các nàng cũng biết mọi chuyện bên Vân Sơ đều tốt nên tảng đá trong lòng cũng hạ xuống một chút.

Mang thai thật sự rất khó khăn, bây giờ Vân Sơ đã bỏ hết các công chuyện trong tay và cũng như giao toàn bộ chuyện của siêu thị cho Trạm Vân Tiêu trông coi, quản lý. Công việc mỗi ngày của cô là ngủ rồi ăn, ăn xong ra ngoài tản bộ, tản bộ xong thì về nhà ngủ tiếp. Lúc cách ngày dự sinh trước nửa tháng, Vân Sơ đã xuất hiện cơn co giả khiến Trạm Vân Tiêu khi đó đã sợ đến choáng váng. Cũng may cuối cùng mọi thứ đều là sợ bóng sợ gió một trận. Chỉ là vì bảo hiểm, Vân Sơ vẫn bị Trạm Vân Tiêu đưa vào phòng chờ sinh của bệnh viện sớm nửa tháng.

Cuộc sống sinh hoạt trong lúc chờ sinh thật sự rất nhàm chán, nhưng cũng may bệnh viện cách nhà cũ của cô khá gần nên cuối tuần nào Đường Lôi và Bành Tĩnh Tình cũng ghé thăm, trò chuyện giải buồn cùng Vân Sơ. Đường Lôi và Bành Tĩnh Tình giờ đây tự xưng mình là mẹ đỡ đầu của đứa bé trong bụng Vân Sơ. Nhất là Đường Lôi, cô ấy đến giờ vẫn còn là một cẩu độc thân đang bị cha mẹ thúc cưới, nhưng vì để Vân Sơ ở bệnh viện thỉnh thoảng nếm được hương vị thức ăn nhà, cô ấy đã kiên trì về nhà để mẹ của cô ấy làm chút đồ ăn, canh hoặc súp mà phụ nữ mang thai có thể ăn được và mang tới cho Vân Sơ.

Vân Sơ rất cảm động, biết tiểu đồng bọn vì chính mình đã làm ra hy sinh to lớn nên lập tức vỗ ngực nói nhất định sẽ dạy con mình sau này phải hiếu thuận với mẹ nuôi Đường Lôi. Không nói cái khác, chỉ nói y theo điều kiện bây giờ của các cô thì dù sau này Đường Lôi không kết hôn, con của họ ngoại trừ nuôi ba mẹ của mình ra, thì việc nuôi thêm một vướng víu là cô ấy hoàn toàn không thành vấn đề.

Bị Vân Sơ nói là vướng víu, Đường Lôi tự nhiên không đồng ý. Lập tức nhe răng nhếch miệng nói nếu không phải hiện tại Vân Sơ đang lớn bụng và có Trạm Vân Tiêu nhìn chằm chằm ở bên, thì cô ấy nhất định sẽ lao tới tính sổ với Vân Sơ. Vân Sơ cười biểu thị mình căn bản không sợ. Cô giờ là người có chồng, lại sắp có thêm con, đối đầu với một mình Đường Lôi chính là ba đánh một không chột cũng què, do đó cô căn bản không thấy sợ, được chứ.

Đường Lôi còn có thể nói cái gì, chỉ có thể thở phì phò nói mình không cùng phụ nữ mang thai so đo. Đợi Vân Sơ hết tháng cữ xong, cô ấy sẽ từ từ cùng Vân Sơ tính toán sổ sách. Vân Sơ nghe vậy cười cười và còn muốn cùng Đường Lôi chọc ghẹo vài câu, nhưng cô chưa kịp mở miệng đã cảm thấy có một luồng nhiệt khí từ trong cơ thể phun ra. Vân Sơ trong nháy mắt liền ngơ ngẩn, sau đó vội vã bắt lấy tay Trạm Vân Tiêu khóc không ra nước mắt nhỏ giọng nói: "Chồng, em...... hình như em tè ra quần rồi".

Trạm Vân Tiêu nghe thế nhảy dựng lên, hắn nhanh tay xốc cái chăn mỏng đang đắp trên người nàng ra kiểm tra. Chăn vừa lật lên thì thấy choáng váng, Tiểu Sơ nào có tè ra quần, rõ ràng chính là bị vỡ nước ối mà. Trạm Vân Tiêu vội vã bấm chuông gọi, sau đó gấp chăn bông lại và nâng eo Vân Sơ lên một chút để làm chậm quá trình mất nước ối.

Đường Lôi luống cuống tay chân tìm quần áo sạch cho Vân Sơ thay, miệng lại nhịn không được quở trách hai câu: "Cậu nhìn cậu đi, tâm rốt cuộc lớn đến nhường nào vậy hả? Đến bản thân vỡ nước ối mà cũng không biết, chẳng lẽ cậu không cảm thấy đau à?".

Vân Sơ sờ sờ bụng cảm thụ hai giây, rồi yên lặng lắc đầu: "Mình không cảm thấy đau lắm, cơn đau này còn chẳng bằng một phần mười lúc dì cả mình đến nữa là".

Đường Lôi đối với cái này chỉ có thể dựng lên ngón tay cái------ Cô thua.

Nhưng, Vân Sơ rất nhanh vì câu nói của mình mà trả giá.

Y tá còn chưa đẩy cô vào phòng chờ sinh, nhưng cô đã bị đánh bại bởi những cơn đau bùng phát. Cũng may khi tử cung mở được hai ngón tay, bác sĩ đã tiêm cho cô một mũi giảm đau mới khiến cô gian nan sống tiếp trong từng cơn đau co rút.

Tử cung của Vân Sơ co bóp yếu mà nước ối đã vỡ ra trước rồi, sợ thai nhi bên trong bị ngạt thở nên bác sĩ tiến lên giúp cô trợ sản. Ở trong phòng chờ sinh ngây người suốt tám tiếng đồng hồ, tử cung của Vân Sơ cuối cùng đã mở đến mười ngón. Vì không muốn để lại bóng ma tâm lý cho Trạm Vân Tiêu, Vân Sơ kiên trì không cho anh đi vào phòng sinh cùng cô.

Đùa gì thế, cô là người khá thích chưng diện đấy biết không? Cô không muốn bị Trạm Vân Tiêu nhìn thấy cái dáng vẻ đầu bù tóc rối, mồ hôi nhễ nhại khi sinh con của mình đâu. Mặc dù phụ nữ cảm thấy chồng của họ sẽ trân trọng chính mình hơn khi nhìn thấy cô ấy sinh con vất vả, nhưng Vân Sơ vẫn luôn giữ thái độ hoài nghi về điều này. Dù sao cô cũng đã nhìn thấy khá nhiều video phụ nữ sinh con ở trên mạng. Đến cả một người phụ nữ như cô đây cũng cảm thấy sợ, nên cô không biết một người đàn ông sau khi nhìn xong liệu có trân trọng vợ mình hơn nữa hay không, hay là sẽ bị sa vào bóng ma tâm lý.

Bị Vân Sơ nghiêm lệnh cấm chỉ không thể vào phòng sinh, Trạm Vân Tiêu chỉ có thể đỏ vành mắt canh giữ ở ngoài cửa phòng sinh với sắc mặt lo lắng. May mắn thay, một giờ sau khi Vân Sơ vào phòng sinh, cửa phòng sinh lại mở ra. Y tá ôm đứa trẻ đã được chăm sóc sạch sẽ đi ra, nói: "Người nhà của Vân Sơ ở đâu? Cả mẹ và con đều bình an. Cô ấy sinh hạ một bé trai, nặng hai cân tám".

Trạm Vân Tiêu không lo được đến đứa trẻ, hắn chỉ vội vàng hỏi: "Y tá, vợ ta thế nào rồi? Khi nào mới ra ngoài?".

Y tá nhìn Trạm Vân Tiêu ngay cả đứa bé cũng không nhìn chỉ hỏi tình huống của vợ, trong lòng không khỏi hâm mộ vận may của Vân Sơ vì tìm được một người chồng tri kỷ. Lại nhìn sang bên kia, mấy ông chồng đó còn chẳng đứng ngoài cửa chờ sản phụ mà đều đi ra khu khác ngồi nghịch điện thoại, tán phét hoặc đi ra ngoài hút thuốc.

"Nhanh thôi, đợi cô ấy được dọn dẹp sạch sẽ xong sẽ được đẩy ra. Chỉ là sản phụ sẽ phải vào phòng quan sát để quan sát tình hình theo dõi trước".

Điều đầu tiên Vân Sơ làm khi được đẩy từ phòng sinh ra, chính là nằm trong phòng quan sát hỏi Trạm Vân Tiêu: "Con trai đâu rồi? Ban nãy em chỉ được nhìn thằng bé một cái đã bị y tá ôm đi, đến hình dáng thằng bé như nào em cũng không biết".

Máy điều hòa trong phòng quan sát mở hơi lạnh, Trạm Vân Tiêu tiến lên giúp nàng vén lại góc chăn rồi mới nói: "Y tá ôm thằng bé đi kiểm tra rồi, ta đã nhờ Đường Lôi đi theo xem. Hiện tại thân thể nàng đang rất hao hụt nên đừng suy nghĩ nhiều quá, tranh thủ nhắm mắt nằm nghỉ đi. Đêm qua nàng đã không được nghỉ ngơi tốt rồi".

Vân Sơ lắc đầu, cô không nhìn thấy đứa bé thì không ngủ được: "Em ngủ không được, em muốn nhìn thấy con trai".

Trạm Vân Tiêu nghĩ muốn khuyên nàng thì trùng hợp Đường Lôi ôm theo đứa bé đi cùng y tá trở về. Nhìn thấy Vân Sơ, câu đầu tiên của Đường Lôi là: "Con nuôi của tớ dáng dấp quá dễ nhìn, sau này chắc chắn sẽ là nam nhan họa thủy".

Đường Lôi nhẹ nhàng đặt đứa bé tới bên cạnh Vân Sơ. Vân Sơ quay đầu lại xem xét cẩn thận tiểu tử bên cạnh mình và cảm thấy câu nói vừa rồi của bạn tốt rất đúng, con của cô nhìn thế nào cũng thấy thuận mắt.

Vân Sơ ở trong phòng quan sát trong hai giờ, sau khi xác nhận rằng không có bị xuất huyết nhiều hay có những những bệnh trạng khác thì liền được chuyển về phòng bệnh của mình. Đường Lôi ở lại bệnh viện bồi hơn mười tiếng đồng hồ, sau khi chắc chắn rằng Vân Sơ không có việc gì cũng liền trở về nghỉ ngơi.

Đợi y tá rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại Vân Sơ và Trạm Vân Tiêu. Hai người họ nhìn chằm chằm vào cậu bé đang say ngủ và bắt đầu nói về tương lai của đứa trẻ. Cả Vân Sơ và Trạm Vân Tiêu đều có chung ý tưởng: Đó là trước khi đứa trẻ đi học mẫu giáo, Trạm Vân Tiêu có thể dẫn con trai trở về Kinh thành chơi. Nhưng đợi đến khi đứa bé đến tuổi đi học, nó sẽ ở lại hiện đại. Chỉ có ở lúc nghỉ hè, nghỉ đông thì mới sẽ quay trở về Kinh thành.

Hai vợ chồng cũng không thể quyết định sau này con trai rốt cuộc sẽ ở lại hiện đại hay là cổ đại, chỉ có thể tạm thời không thảo luận cái đề tài này. Đợi đến sau này con trai trưởng thành hơn chút thì sẽ để thằng bé tự mình quyết định.

Nhìn con trai điềm tĩnh ngủ bên người, Vân Sơ cảm thấy lòng mình tràn ngập hạnh phúc. Hiện tại cô đã là mẹ. Cô và Trạm Vân Tiêu vì có thêm đứa bé này đến đã trở thành một nhà ba người chân chính.

Vươn tay nắm chặt lấy tay Trạm Vân Tiêu, Vân Sơ quay đầu lại liền thấy ánh bình minh ngoài cửa sổ đang xua đuổi màn đêm. Ánh ban mai từ từ ló dạng ở phía chân trời----- Tựa như cuộc sống của cô, sau muôn vàn chông gai và tăm tối cuối cùng nghênh đón một khởi đầu mới.

~ ~ ~ HOÀN ~ ~ ~
Bình Luận (0)
Comment