Siêu Trộm Với Trái Tim Bằng Đá Quý

Chương 7

Thiên Kim đang thẫn thờ nhìn mây ngắm trời thì Ngọc Thư lại lay lay nhẹ nhàng vai cô nhờ vả:

- Cậu ra nhà kho cũ của trường lấy đồ với mình được không

- Nhưng tiết sau là tiết Toán kiểm tra đấy nên ở trong lớp chuẩn bị thì hơn.

- Không sao đâu, đi một lát thôi

…..

Sau một hồi đổi qua giằng lại thì Thiên Kim cũng phải lê lết cái tấm thân gầy mọn đi cùng với nó đến nhà kho. Khu nhà này nằm phía sau trường học quanh năm chẳng ai thèm lui tới thì làm gì có cái thứ đồ nào ở đây chứ. Nhưng không hiểu vì sao cô vẫn quyết định đi cùng nó tới đây, chẳng nhẽ cô muốn nó lộ hẳn bản chất con người thật của nó hay sao???:

- Eo ôi sao ở đây tối mà hẹp quá vậy???_ cô cất lời ngay sau khi nhìn thấy nhà kho cũ tồi tàn của trường

- Thế nên tớ mới rủ cậu đi chung đấy_ giọng Ngọc Thư lúc này không còn diệu hiền, ngây thơ và thanh thanh như trước, mà là cái giọng chua khắm đểu giả khó nghe.

Biết có chuyện chẳng lành Thiên Kim quay người đối diện với nó, và thấy nó đang như rắn lột xác, nó nhếch miệng cười gian tà, cất tiếng nói:

- Chào mừng mày đã đến với cuộc chơi của tụi tao

Vừa nói nó vừa giơ tay lên lấy ngón giữa và ngón cái đánh đến tách một cái, thì khoảng 6, 7 đứa con gái nhìn có vẻ bụi bụi giang hồ bôi tro trét trấu, à nhầm bôi son đánh phấn đỏ chót vót đúa nào đứa đấy nhìn Kim với ánh mắt khinh bỉ sẵng giọng nói:

- Mày là Thiên Kim?

- Phải có chuyện gì không

- À cũng không có gì to tát chỉ là tao nghe Ngọc Thư nói mày mới vào trường mà dám mê hoặc đám hotboy ở đây, nhất là Minh Phong đúng vậy không??

Cô nhếch mép cười khinh bỉ, mặt câng lên toát ra khí chất lạnh lùng: “ trời ơi, chẳng thể hiểu nổi chúng nghĩ cái gì trong não nữa”. Thái độ của cô khiến mấy đứa khác khá ngứa mắt, bực dọc quát:

- Mày còn không mau trả lời!

- ……, vẫn khuôn mặt đó chẳng chút nao núng gì, cô bỏ đi nhưng bị một đứa trong nhóm đó chặn lại:

- Mày còn định chạy trốn à, lần này mày không xong với tụi tao rồi!

Nói rồi cả nhóm xúm xuýt lại Thiên Kin kéo cô ném vào kho đóng cửa khóa bằng xích ở ngoài. Ngọc Thư cười ha hả ở bên ngoài nói với mấy chị đại:

- Chúng ta có thể yên tâm rồi, lần này nó mà còn dám ho hoe tới Minh Phong thì đem nó ra giữa sân trường lột đồ, nhổ tóc nó cho biết.

- Đúng đấy, theo đuổi ai không theo lại đi theo Minh Phong, mà thôi sắp vào học rồi tụi này đi trước nhé.

- Ừ các cậu cứ đi đi, ở đây mình lo

Sau khi toán người giang hồ trẻ trâu kia vừa rời đi khỏi Ngọc Thư cười như tâm thần trốn trại áp vào cửa nhà kho nói vọng vào bên trong

- Bây giờ mày biết vì sao tao lại luốn giữ chức hotgirl trường rồi chứ! Cứ đứa nào xinh hơn ta đến đây, tao đều cho nó thưởng thức mùi tối tăm hôi hám của cái nhà kho xinh đẹp này. Há há há há thế là chúng nó đều biến mất trước mắt tao mà chẳng cần để lại dấu vết gì nữa cả.

Từ nãy đến giờ tác giả đứng ở ngoài nên chẳng biết Thiên Kim đang đi về đâu, thôi thì mình đành dùng phép xuyên tường đưa bạn đọc vào bên trong xem Kim như thế nào nào.

Soạt, hây ya! Đã vào đến nơi, Thiên Kim bây giờ đang trong cái tư thế ngông nghênh hết cỡ, tay chông nạnh, tay buông lả lơi. Còn khuôn mặt với cái biểu cảm có thể nói là thật không thể tin nổi, mắt lờ đờ, môi hơi nhếch lên như tỏ vẻ:” nhìn mặt bố mày có giống quan tâm không?”. Thôi diễn như vậy đủ rồi, bỏ qua, bây giờ đến giờ hành động rồi không đùa nữa. Cô dùng hai sơi dây có đầu phía trên bám dính, dính lên trần kéo mình lơ lửng trên không trung y như đứng trên xích đu vậy. Cô dùng lực xít mạnh, cơ thể cô lắc qua lắc lại giữa không trung, khi thấy lực vừa đủ cô đưa đôi chân của mình tung một cước vào cửa nhà kho. Rầm! Dù cho có được xiềng xích đến như thế nào thì cánh cửa cũng bị bục tung ra, may mắn cho Ngọc Thư đang chuẩn bị vào lớp nên đã tránh xa cái của đó. Và chúng ta cũng có thể hình dung được cái mặt của nó khi thấy cô đá văng cái cửa đó như thế nào, sơ bộ là mặt mũi xanh lè tái mét, chân tay bủn rủn đứng không vững nữa. Thấy cái bộ dạng khó coi đó của nó, Thiên Kim không khỏi muốn bật cười nhưng cô chỉ khẽ nhếch mép rồi nhỉ nhẹ nói với nó:

- Đến giờ vào học rồi mình phải đi trước đây

- …..

Nó sợ hãi câm nín không nói nên lời nhìn theo những bước chân cô vào lớp:” Con quỷ cái này thật sự không phải dạng vừa, mình phải cao tay hơn mới được”
Bình Luận (0)
Comment