Siêu Việt Thăng Cấp Hệ Thống

Chương 351

Nghe Lăng Giang Tuyết kể về câu chuyện của lão viện trưởng, cả bọn có chút đau lòng. Cuộc đời người Ma giới rất dài, dài đến vô tận nếu người đó là người tu luyện. Nhưng sự sống dài đằng đẵng ấy cũng sẽ kết thúc khi bị thương quá nặng cứu không được hoặc không kịp lúc, cũng có khi là bị sát hại.... Người Ma giới sự sống cũng mong manh dễ vỡ, tuổi thọ dù có dài thì gặp nhưng vết thương nặng cũng sẽ chết đi. Như sự việc mà Lăng Giang Tuyết vừa kể đó, cũng là bị người Thiên giới giết chết. 

Hạo Thiên cứ hít vào thở ra vài lần như vậy, mặt lên ngước lên, khẽ mỉm cười nói 

" Được rồi, lão viện trưởng a, người gọi sao tùy ý đi " 

Lão viện trưởng khuôn mặt mừng rỡ, nói 

" Thật sao? Vậy ta cũng không ngại nữa a tiểu Thiên tử!  " 

Hạo Thiên nghe một cái, da gà da chó gì đó chợt nổi lên, rợn cả người. Hạo Thiên cười ngượng nói 

" Hay là bỏ chữ " tử " đi có được hay không? Ta nghe cứ như là người chết ấy! " 

Lão viện trưởng " a " một tiếng, cười nói 

" Ân, tất nhiên rồi, tiểu Thiên! " 

Minh Kỳ canh ngay lúc có khoảng trống liền chau mày nói 

" Người đời nghe một chữ " Thiên " liền nghĩ rằng đó đều là những bậc thánh nhân hiền đức, cứu độ người dân, luôn nghĩ đến hòa bình và ghét bỏ chiến tranh chết chóc vô nghĩa. Nhưng ta nghe một chữ " Thiên " này lại cảm thấy vô cùng ghê tởm cùng khinh bỉ. Ghê tởm chúng vì mục đích cá nhân không màng tính mạng người khác, khinh bỉ chúng vì sự chơi dơ, đánh lén người khác của chúng, lợi dụng người thân của người khác mà khiến họ lâm vào cảnh khốn cùng. Một chữ " Thiên " này không nên tồn tại! " 

Nghe Minh Kỳ nói cả bọn không khỏi gật đầu, đồng ý cả hai tay hai chân. Thiên giới này vốn không nên tồn tại! 

Thống Trung lúc này liền nói 

" Thiên ca, ta có câu muốn hỏi " 

Hạo Thiên gật đầu, lại nghe cậu ta nói 

" Lúc trước nghe nói Ma giới và Thiên giới, cứ ngỡ là hai đại lục hoàn toàn khác nhau có đúng hay không? Tại sao hiện tại nghe qua nhiều câu chuyện như vậy mà lại thấy rằng Thiên giới có thể xuất hiện ở Ma giới vậy. Còn có, muốn qua Ma giới phải đi qua một cánh cửa, vậy chẳng lẽ người Thiên giới cũng biết cách mở cánh cửa này? " 

Hạo Thiên lắc đầu, nói 

" Không phải vậy. Chúng ta thường gọi Ma giới và Thiên giới thì sẽ nghĩ rằng một kẻ trên trời một kẻ dưới đất, thậm chí nghĩ rằng đó là hai đại lục hoàn toàn khác nhau. Nhưng không, Ma giới và Thiên giới cùng tồn tại trên một đại lục, Ma giới chiếm giữ hướng Đông Bắc, Đông, Đông Nam và Nam. Còn Thiên giới chiếm giữ hướng Tây Nam, Tây, Tây Bắc và Bắc. Gọi là Ma giới và Thiên giới chứ không phải gọi là Ma quốc hay Thiên quốc cũng bởi là vì chỉ có 2 chủng tộc này ở nơi đây. Khác với chúng ta ở Thiên Vũ đại lục, các quốc gia có thể tùy ý giao thương, người dân ra vào với nhau. Nhưng nơi này lại không như vậy, Ma giới thì chỉ có duy người Ma giới ra vào, Thiên giới thì cũng chỉ duy người Thiên giới ra vào mà thôi. 

Còn có, Thiên giới đã đặt cấm thuật, nghiêm cấm bất kỳ kẻ ngoại lai nào tiến vào. Cho dù mở được cánh cửa nối từ Thiên Vũ đại lục sang nơi này thì nơi được đưa đến vẫn sẽ là một nơi nào đó của Ma giới mà thôi. Người Thiên giới vốn ghét kẻ ngoại lai, kẻ không cùng chủng tộc và những kẻ xấu số bị đuổi cổ khỏi Thiên giới và mãi mãi không được quay lại. Họ nghĩ rằng mình cao quý, không nên có bất kỳ quan hệ nào với phàm nhân, với Ma tộc, nghĩ rằng chúng mới là kẻ mạnh và đứng trên tất thảy chuỗi thức ăn. Thiên giới kiêu ngạo, ai mà không biết! " 

Lão viện trưởng lúc này lại khẽ cười nói 

" Nhưng những kẻ tự cho mình là đứng trên tất thảy chuỗi thức ăn lại bị con một tay nghiền nát gần ngàn người, giết sạch sẽ không chừa một ai. Khiến binh lực hao tổn, sau khi con đi cũng không dám vọng động tổ chức chiến tranh a! " 

Thống Trung lúc này lại bễu môi bảo 

" Thiên ca trước khi đi đã đại khai sát giới, nhưng sau khi trọng sinh thì sự may mắn lại không hề giảm đi một chút nào. Con ông cháu cha vẫn hoàn con ông cháu cha a! " 

" Ân, lâu lắm rồi mới thấy tiểu Trung nói đúng! " 

Cả đám nhóc sững người cười nói. Thống Trung đầu muốn xì khói quát 

" Ý các ngươi là gì? Cho rằng trước giờ ta luôn nói sai sao? " 

Minh Kỳ bật cười nói 

" Chúng ta cũng chưa có nói như vậy nha. Là do cậu tự nghĩ thôi " 

" Cậu... Các cậu... Tức chết ta rồi! Không thèm nói chuyện với các người nữa " 

Thống Trung hừ một tiếng, quay mặt đi chỗ khác không thèm nói thêm câu nào. Đám nhóc hì hì cười cũng không thèm dỗ dành, vì chúng biết một khắc sau đó tiểu Trung sẽ tự động nói chuyện lại thôi. 

Hạo Thiên cười cười, lão viện trưởng lúc này lại hỏi 

" Này, con có còn nhớ tên ta không vậy hả? " 

Hạo Thiên bắt đầu nở nụ cười tà, nói 

" ừ hử, lão viện trưởng tên gì ý nhờ? " 

Lão viện trưởng nghe mà sốc tinh thần, nước mắt nước mũi giống như bất giác lại chảy ra, bọn nhóc " iiii " một tiếng liền quay mặt đi chỗ khác mà cười ha ha cho có lệ. Rốt cuộc lão viện trưởng đã bao nhiêu tuổi rồi, sao lại dễ tổn thương dễ rơi lệ như vậy chứ. Còn có, nước mắt đến nhanh đi cũng nhanh nữa ấy, người có thật là buồn đến khóc không vậy, giống giả vờ quá đi a

Lão viện trưởng đau lòng nói 

" con quên ta thật rồi sao... " 

Hạo Thiên cười trừ, nói 

" Ấy, người đừng như vậy chứ. Hơn 200 tuổi đầu rồi có còn nhỏ đâu chứ, ta nhớ tên ngài mà " 

Lão viện trưởng như nước mắt cá sấu, nhanh chóng không khóc nữa, quẹt phăng đi nước mắt, mặt cười rạng rỡ, nói 

" Vậy con nói xem ta tên gì? " 

Hạo Thiên cười bảo 

" Ngài là Âu Dương Đông, ngày trước là lão viện phó bệnh họa... Khụ, là lão viện phó vui tính, thích tìm ta để hỏi về vấn đề dược liệu. Hiện tại là lão viện trưởng của học viện Tát Lôi " 

Âu Dương Đông cười hớn hở bảo 

" Nếu con nhớ ra ta rồi thì thật tốt. Ta hiện tại liền đưa con trở lại bảng xếp hạng, con thấy... " 

" Không! " 

Hạo Thiên dứt khoát nói. Âu Dương Đông bất ngờ hỏi 

" tại sao lại không? " 

Hạo Thiên bảo 

" Con hiện tại đang lấy thân phận thường dân ra ngoài lịch luyện. Nếu để cha biết con lai lấy thân phận hoàng tử đi nghêu ngao khắp nơi thì không hay đâu. Vả lại con lúc này muốn im im lặng lặng, bớt thể hiện lại một chút a " 

An Lam Nguyệt lập tức nói 

" Ta sợ rằng đệ không thể đâu. Vì lão viện trưởng sẽ thường xuyên đi kiếm đệ hỏi chuyện nè, sẽ khiến người khác chú ý. Mà nếu lại gọi đệ lên phòng cũng sẽ khiến người khác chú ý, khiên nhiều người sinh nghi, ghen ghét rồi giở trò khiêu chiến bắt nạt, đệ vẫn phải nghênh chiến sau đó lại nổi lên. Không lẽ hiện tại đệ núp sau lưng bọn nhóc hay là Tuyết nhi mà sống sao? " 

" Ách... Cái này... " 

Hạo Thiên có chút cứng họng, không biết phải nói làm sao nữa. Vì vốn Nguyệt tỷ nói cũng đúng, cậu không thể sống mà núp sau lưng Tuyết nhi được. 

Hạo Thiên khẽ thở ra, bất đắc dĩ nói 

" Thôi được rồi, tùy thời mà làm thôi. Sống như lúc trước, thích gì làm nấy, dù sao ở nơi này cũng chẳng ai có thể khiến đệ phải lo ngại cả " 

Âu Dương Đồn liền hớn hở bảo 

" Vậy ta hiện tại liền đưa con lên bảng... " 

Hạo Thiên lắc đầu, nói 

" Con đã bảo là không. Cứ để từ từ thôi, báo danh vào nơi này rồi, cứ từ từ mà thi mà thể hiện thôi. Cứ chấm điểm giống những thí sinh bình thường khác là được rồi " 

Âu Dương Đông còn định nói tiếp nhưng thấy Hạo Thiên khẽ nhăn mày liền nói 

" Được rồi, theo ý con đi. Nhưng ta sắp xếp nơi ở thế nào con phải chấp nhận đấy, và cũng phải làm theo những yêu cầu của ta! " 

Hạo Thiên cười như không cười, nói 

" Ân, cái này còn phải tùy theo yêu cầu mà lão cha ngài đặt ra đã! " 

Âu Dương Đông mắt mở lớn, lắp bắp nói 

" Con vừa gọi ta là gì? " 

" Lão cha! " 

Hạo Thiên lặp lại cách gọi của mình, Âu Dương Đông lại rớt nước mắt... 
Bình Luận (0)
Comment