Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1084 - Chương 1084: Khóc Lớn. (2)

Chương 1084: Khóc Lớn. (2) Chương 1084: Khóc Lớn. (2)

"Haizz, ba của cháu cũng thật chẳng ra gì, mẹ cháu cũng may không ở với hắn, nếu không còn không biết phải chịu tội gì." Ông lão thở dài một tiếng, rất là bất đắc dĩ nói.

"Tam Bá, vậy nhà Lương Minh ở đâu? Hồng Mai là ai?" Lương Hồng Binh vội vàng hỏi, lúc này hắn làm gì còn tâm trạng để ôn chuyện chứ.

"Tôi sẽ đưa mọi người đi. Hồng Mai là con dâu Lương Minh, cũng là bạn thân nhất của mẹ cháu lúc còn trẻ, tôi nghe người ta nói, bà ấy với mẹ cháu còn có liên hệ, cũng không biết có phải là thật hay không, đi tới chỗ họ trước hỏi xem sao."

"Ừm, được, được, cảm ơn Tam Bá." Lương Hồng Binh liên tục cảm ơn.

Sau đó ba người đi theo ông lão đi vào trong thôn tới một gia đình.

"Hồng Mai, Hồng Mai có ở nhà không?" Ông lão hét lên từ xa.

Lúc này, từ trong nhà đi ra một người đàn ông.

"Là tam thúc, ông tìm Hồng Mai có chuyện gì không?" Người kia hỏi.

"Không phải tôi tìm Hồng Mai, là tiểu Binh tìm Hồng Mai." Ông lão kéo Lương Hồng Binh đến trước mặt nói.

"Tiểu Binh?"

"Con trai Quảng Tài, cậu không nhớ sao? Đây là Lương Minh, cháu gọi hắn Nhị thúc là được."

"Nhị thúc." Lương Hồng Binh vội vàng gọi một tiếng.

"Tiểu Binh?" Vẻ mặt Lương Minh kinh ngạc quan sát Lương Hồng Binh.

"Đều đã lớn như vậy rồi sao? Cháu không phải là ... "

Hắn đại khái là muốn hỏi, hắn không phải là bị Lương Quảng Tài bán rồi sao? Vậy mà đã tìm trở về rồi.

"Mau vào trong nhà ngồi đi." Hắn chào hỏi.

"Không được, Nhị thúc, cháu tới là muốn hỏi thăm một chút tin tức của mẹ cháu." Lương Hồng Binh vội vàng nói.

"Mẹ cháu hiện tại đang ở thôn Cát gia bên kia, cụ thể địa chỉ tôi cũng không biết, à, Nhị thẩm của cháu hẳn phải biết, để ta gọi điện thoại cho bà ấy." Lương Minh nói.

"Cảm ơn Nhị thúc, cảm ơn Nhị thúc." Lương Hồng Binh vội vàng nói cảm ơn.

Lương Minh xoay người trở về nhà chuẩn bị gọi điện thoại cho vợ.

Lúc này Lương Hồng Binh không nhịn được hỏi: "Nhị thúc, chú có tin tức gì của em gái con không? Con bé có sống chung với mẹ con không?"

Vẻ mặt hắn chờ đợi, kỳ thực trong lòng rất thấp thỏm, chỉ lo Lương Minh nói không phải.

Nhưng mà Lương Minh hết lần này tới lần khác đều nói ra đáp án mà Lương Hồng Binh không muốn nghe nhất.

Lương Hồng Binh cả người đều cảm thấy choáng váng, cũng may Hà Tứ Hải ở bên đúng lúc giúp đỡ một cái, đồng thời đưa tay tiếp nhận đèn Dẫn Hồn suýt chút nữa rơi trên mặt đất.

Đúng lúc này, lại nghe Lương Minh nói: "Em gái con đã lập gia đình, sao có thể sống chung một chỗ với mẹ con được, mẹ con … Bà ấy cũng đã có gia đình của mình."

Lời nói của Lương Minh hàm súc, nhưng ý tứ mọi người đều hiểu, hóa ra mẹ của Lương Hồng Binh cũng gây dựng lại gia đình.

"Nhị thúc, có thể nói cho con biết một chút chuyện của em gái không?" Lương Hồng Binh đã lấy lại sức, vẻ mặt cầu xin mà nói.

"Tôi biết cũng không nhiều, đều là nghe Hồng Mai trong vô tình nhắc tới, năm ấy ba con đem em gái con bán cho Hồng Bảo Thành ở thôn Hồng, sau khi mẹ con nghe được, liền đi tới nhà Hồng Bảo Thành đem em gái con đón trở về, năm đó việc này huyên náo rất lớn ... , nói đến lời nói liền có hơn..."

"Sau đó em gái con vẫn luôn sống cùng với mẹ từ đó."

Lương Hồng Binh nghe vậy rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.

"Cảm ơn." Lương Hồng Binh thấp giọng nói.

"Không cần khách khí, đều người cùng một thôn." Lương Minh nói.

Sau đó xoay người trở về nhà tìm điện thoại gọi điện thoại.

Ông lão lúc này ở bên cạnh nói: "Tiểu Binh, buổi trưa cháu đừng đi, ở nhà tôi ăn cơm, tôi sẽ ra đồng hát ít rau về nấu."

"Tam Bá, không cần phiền như vậy đâu."

"Cần, cần ..." Ông lão nói xong vội vàng rời đi.

Còn vừa không quên quay đầu lại căn dặn buổi trưa nhất định phải tới.

Nhìn ông lão rời đi, Lương Hồng Binh thật sâu thở dài một cái.

Đột nhiên nói với Hà Tứ Hải bên cạnh: "Tôi vẫn luôn tự nhủ với bản thân, chỉ cần hắn có thể đối xử tốt với em gái, tôi liền tha thứ cho hắn, kỳ thực trong lòng tôi biết, khả năng này không lớn, nhưng mà tôi vẫn không muốn hận hắn, tôi vẫn cho là đây là mẹ tôi sai, đều là do bà ấy chạy trốn, một già đình tốt đẹp lại có kết cục như thế này ... , tôi quá ngu rồi, quá ngu ..."

Lương Hồng Binh không tiếng động mà chảy nước mắt, trên mặt hiện lên vẻ bối rối, cũng có phẫn hận.

Hà Tứ Hải đưa tay ở trên vai hắn nhẹ nhàng vỗ.

An ủi: "Chỉ cần hắn không chết, tôi nghĩ hắn sẽ sớm bị pháp luật trừng trị."

"Cảm ơn." Lương Hồng Binh lau nước mắt nói.

Lương Minh rất nhanh đã cầm một tờ giấy từ trong nhà đi ra.

Hắn hơi kinh ngạc nhìn thoáng qua Lương Hồng Binh, cầm tờ giấy trên tay đưa cho hắn nói: "Đây là địa chỉ và thông tin liên lạc của mẹ và em gái con."

Lương Hồng Binh vội vàng cầm lấy, xoay người liền chuẩn bị đi, sau đó nghĩ tới.

Vội vàng nói: "Cảm ơn, Nhị thúc, cám ơn người."

"Không cần khách khí, con ... Vẫn là mau đi tìm bọn họ đi."

Nhìn thấy mặt Lương Hồng Binh đầy nước mắt, Lương Minh cũng đoán được một ít.

"Nhị thúc, giúp con nói với Tam Bá một tiếng, buổi trưa không đến nhà ông ấy ăn cơm được."

"Được, đi đi." Lương Minh phất tay một cái nói.

Lương Hồng Binh hướng về hắn cúi mình vái chào, xoay người hướng về trên đường điên cuồng chạy đi.

"Anh trai, anh trai, chờ em nha, chờ em nha ..."

Hắn dường như nghe được tiếng em gái kêu gào phía sau.

Hắn một bên chạy trốn một bên gào khóc lớn.

Rõ ràng đã tìm được em gái.

Rõ ràng lập tức liền có thể thấy được em gái.

Hẳn là nên vui vẻ mới đúng.

Nhưng chính là hắn không nhịn được muốn khóc.

Muốn khóc một trận cho sảng khoái.

Đợi đến lúc khóc đủ rồi, lúc nhìn thấy em gái, hắn cũng chỉ biết mỉm cười.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment