Hà Tứ Hải theo tiếng kêu nhìn lại, rất ngạc nhiên khi nhìn thấy người đến.
"Tú Ảnh, tại sao em lại ở chỗ này?"
"Bởi vì em được nghỉ, vừa vặn không có chuyện gì, thuận tiện tới nơi này nhìn xem."
Nghiêm Tú Ảnh đứng ở trước mặt Hà Tứ Hải cười ngọt ngào.
Hà Tứ Hải sửng sốt một chút, hắn nghe Đào Tử nói, bọn họ hình như là đang đi nghỉ, nhưng Nghiêm Tú Ảnh và những người khác đã đi nghỉ rồi, hơn nữa đại học còn thả sớm hơn cả nhà trẻ.
"Chỉ một mình em sao?" Hà Tứ Hải hỏi.
"Dĩ nhiên không phải, em đi cùng với cha em."
"Chú Nghiêm cũng tới? Sao lại không nói với anh một tiếng, anh chiêu đãi mọi người tốt hơn, chú Nghiêm đâu? Không đi cùng với em à?" Hà Tứ Hải nhìn về phía phía sau cô hỏi.
"Ông ấy ở khách sạn, em ra ngoài đi dạo một mình."
"Vậy em gọi điện thoại cho ông ấy, được rồi, để anh đi, em ở đâu?"
"Không cần, cũng là bởi vì sợ làm phiền đến anh, nên mới không nói cho anh biết, em cũng là trùng hợp ở trên đường gặp được anh."
"Không phiền phức, có phiền toái gì chứ, các em tới Hợp Châu vậy mà cũng không nói với anh một tiếng, bà nội nếu như biết được, bà ấy đoán chừng cũng phải oán giận anh."
Nghiêm Chấn Hưng rất hiếu thuận với bà nội, ông ấy đã chăm sóc bà nội rất nhiều năm, Hà Tứ Hải đối với hắn tự nhiên rất là cảm kích.
Nguyên nhân là vì mẹ của Nghiêm Chấn Hưng mất sớm lúc hắn còn nhỏ, bởi vì quan hệ với Trương Lục Quân, bà nội coi hắn là nửa đứa con trai nuôi, chu cấp đồ ăn thức uống cho hắn.
Nghiêm Chấn Hưng cũng không phải là người vong ân phụ nghĩa, hắn đã chăm sóc rất tốt cho nhà họ Trương kể từ khi hắn phát tài, đặc biệt là khi Hà Tứ Hải bị lạc mất, tinh thần Dương Bội Lan xảy ra vấn đề, hắn càng là có bao nhiêu giúp đỡ, qua nhiều năm như vậy, ngày lễ ngày tết nhất định sẽ mang quà tới cửa bái phỏng bà nội.
"Được rồi, vừa vặn anh dẫn em đi dạo chút đi, đợi lát nữa rồi em gọi điện thoại lại cho ông ấy." Nghiêm Tú Ảnh nói xong, liền trực tiếp khoác cánh tay Hà Tứ Hải.
"Ai, ai, không thịnh hành cái này, anh đã nói với em rồi, anh nhưng đã kết hôn rồi." Hà Tứ Hải đem cánh tay giật trở về.
"Biết anh kết hôn rồi, kết hôn khoác một cánh tay thì thế nào, em chỉ là coi anh như là anh trai mà thôi, làm sao, không muốn nhận cô em gái này sao?"
"Cái kia ... Nói đến, em hình như còn lớn hơn anh một tuổi."
Nghiêm Tú Ảnh:...
"Ai biểu anh lớn lên vội vã như vậy, em cũng đã quên mất anh nhỏ tuổi hơn em."
"Đó là lỗi của anh à?"
"Chẳng lẽ là lỗi của em?"
Hà Tứ Hải:...
"Được rồi, không đùa anh nữa, nhưng mà tiểu Lộc đã thắng."
"Có chuyện gì với Tiểu Lộc?" Hà Tứ Hải nghi hoặc hỏi.
Nghiêm Tú Ảnh mím môi cười không trả lời.
"Nghiêm tiểu thư, nếu như cô không ngại, tôi có thể đem cánh tay cho cô mượn khoác, tôi chưa kết hôn, ngay cả bạn gái cũng không có." La Hoan ở bên cạnh cười hắc hắc nói.
Nghiêm Tú Ảnh tuyệt đối là một cô gái đẹp, hơn nữa cô ấy có một vẻ đẹp rất đặc biệt.
Cô ấy không giống những người đẹp có khuôn mặt thanh tú nổi tiếng trên mạng và gương mặt công nghệ, mà là giống như một ngôi sao Hồng Kông, với đôi môi đỏ, áo choàng sóng lớn, không trang điểm, tự nhiên mà lại quyến rũ.
Hiện tại có một từ rất tốt để hình dung, gọi là mong muốn lại tinh khiết.
Kỳ thực phong cách của Nghiêm Tú Ảnh, hoàn toàn là từ mẹ của cô, Cô Xuân Vũ.
Lần trước lúc Hà Tứ Hải kết hôn, La Hoan đã gặp cô ấy một lần, vừa thấy đã yêu rất là khoa trương, nhưng cô ấy thực sự là một người phụ nữ khiến trái tim hắn rung động.
Đáng tiếc là đợi sau khi Hà Tứ Hải đám cưới xong liền đi trở về, điều này khiến La Hoan khá là tiếc nuối.
Nghiêm Tú Ảnh không phản ứng đến hắn, mà là nhìn về phía Phạm Hồng Ba ở bên cạnh.
"Đây là Phạm Hồng Ba, lần trước các cô từng gặp nhau, nhưng mà hắn đã có bạn gái."
La Hoan lặng lẽ ngăn ở trước mặt Phạm Hồng Ba.
Phạm Hồng Ba trực tiếp đưa tay đẩy hắn sang một bên.
"Nghiêm tiểu thư, tôi rất vui khi được gặp lại cô." Phạm Hồng Ba rất có phong độ lên tiếng chào hỏi với Nghiêm Tú Ảnh.
Nghiêm Tú Ảnh cũng mỉm cười gật đầu với hắn.
La Hoan ở bên cạnh không vui.
"Đó có phải lý do tại sao tôi không được yêu thích không?"
Hắn đẩy Phạm Hồng Ba sang một bên, Phạm Hồng Ba lảo đảo một cái suýt chút nữa ngã sấp xuống.
"Cậu nếu như muốn được người khác yêu thích, trước tiên phải học cách quản lý nét mặt." Hà Tứ Hải nói.
"Có ý gì?"
"Ý là anh thu hồi cái vẻ mặt bỉ ổi đó của mình đi." Phạm Hồng Ba ở bên cạnh đâm chọt không thương tiếc.
"Ai bỉ ổi? Ai bỉ ổi? Tôi tục tĩu sao? Tôi tục tĩu chỗ nào?"
La Hoan nghe thấy không vui.
Nhưng là Hà Tứ Hải với Phạm Hồng Ba không nể mặt mũi, đồng thời gật đầu.
Nghiêm Tú Ảnh tự nhiên là miễn cưỡng gật đầu, dù sao cũng không quen, thế nhưng nàng thực sự không nhịn được, che khóe miệng cười.
"Cậu xấu xí, còn không tự mình biết mình, haizz." Phạm Hồng Ba lắc đầu thở dài.
"Ai xấu? ai xấu? Tôi tuy rằng không tính là đẹp trai, nhưng tuyệt đối không tính là xấu xí chứ?"
"Haizz ..."
"Anh haizz là có ý gì?"
"Không có ý gì, tôi chỉ thở dài thôi."
"Anh đừng đi, anh nói cho t rõ ràng."
"Tôi vì cái gì phải nói rõ ràng với cậu? Cậu là ai?"
"Tôi là ai? Tôi có phải là anh em tốt của cậu không? Có chuyện tốt tôi đều nghĩ đến cậu, cậu đối xử với tôi như vậy mà được à."
…
Hai người một người đi về phía trước, một người ở phía sau đuổi theo hỏi, rất nhanh không thấy bóng dáng.
"Bọn họ vẫn luôn là như vậy sao?" Nghiêm Tú Ảnh có chút ngạc nhiên hỏi.
"Chắc là như vậy." Hà Tứ Hải cũng cảm thấy khó hiểu.
Hắn kỳ thực cũng không biết rõ lắm, dù sao cơ hội ba bọn họ ở chung với nhau cũng không nhiều, trên căn bản đều là hắn và La Hoan đơn độc gặp mặt.
Nghe giọng điệu của Hà Tứ Hải, Nghiêm Tú Ảnh dường như cũng hiểu được cái gì đó.
"Đi thôi, anh dẫn em đi dạo chơi."
"Được, kỳ thực trấn hồ Kim Hoa cũng không có gì hay đi dạo, nhìn sơ qua là thấy được hết, hơn nữa các cô tới ..."
Hà Tứ Hải một bên đi về phía trước, một bên quay đầu lại cười nói.
Sau đó có phần bừng tỉnh, hai người này thật sự là có mắt, đây không phải là bôi nhọ sự trong trắng của hắn sao?
Hà Tứ Hải tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, thế nhưng trấn hồ Kim Hoa có khá nhiều nơi để tham quan.
Trạng nguyên lầu, tử mẫu ngõ hẻm, Tàng Thư Các, điều khiển tuyền trang,..., Hà Tứ Hải đưa cô đi dạo từ đầu đến đuôi một lần, còn giúp chụp rất nhiều bức ảnh.
Trong thời gian này Nghiêm Tú Ảnh đã liên hệ với Nghiêm Chấn Hưng, mà Hà Tứ Hải cũng gọi điện thoại cho Lưu Vãn Chiếu, để nàng qua đây cùng ăn trưa, mời hai cha con nhà họ Nghiêm ăn cơm.
"Chú Nghiêm, chú đến cũng không nói một tiếng." Sau khi nhìn thấy Nghiêm Chấn Hưng, Hà Tứ Hải oán giận nói.
"Chúng ta chỉ là lại đây thăm dò đường, thuận tiện cũng đi dạo, vốn không muốn làm phiền đến cậu, không nghĩ tới trùng hợp như vậy, đúng lúc Tú Ảnh lại gặp được." Nghiêm Chấn Hưng nói.
"Ngày mai đã đi rồi sao? Nếu đã đến rồi thì ở lại chơi thêm mấy ngày." Hà Tứ Hải nói.
Hai người nói chuyện, phía sau Lưu Vãn Chiếu cũng đang nói chuyện phiếm với Nghiêm Tú Ảnh.
Buổi trưa liền tìm một nhà hàng ở trong thị trấn.
Vốn còn muốn để cho bọn họ đến nhà, nhưng là Nghiêm Chấn Hưng nhất định không đồng ý, nói rằng lần sau bọn họ sẽ đến, lần này bọn họ đi tay không đến không tốt lắm.
Mà bọn họ quả nhiên cũng không ở lại Hợp Châu lâu, ngày hôm sau liền đi huyện Tân An gần đó.
Hóa ra bọn họ tới là đi du lịch, thuận tiện lại đây một chuyến mà thôi.
Tháng ngày liền cứ như vậy mỗi ngày trôi qua, tối hôm đó Đào Tử tan học trở về, hào hứng nói chuyện với Hà Tứ Hải, cô bé được nghỉ.
Ngay khi Đào Tử được nghỉ hè, sẽ không lâu nữa Uyển Uyển sẽ đi học mẫu giáo.
Mà hai vợ chồng Lâm Kiến Xuân từ lâu đã làm thủ tục xong cho Uyển Uyển, lẳng lặng đợi khai giảng.
------
Dịch: MBMH Translate