Ba người Đào Tử, hoàn toàn không hiểu chị gái mới quen biết này sao lại cười lợi hại đến như vậy.
Huyên Huyên càng mờ mịt hơn, gãi gãi cái đầu nhỏ, vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc.
“Là tế bào, không phải vi khuẩn, nếu là vi khuẩn thì là cái gì?” Cao Lộ cố nén ý cưới để giải thích.
Đào Tử giơ tay nhỏ của mình lên.
Ba có nói qua, trẻ con trước khi ăn cơm phải rửa tay, bởi vì trên tay có rất nhiều vi khuẩn, ăn vào bụng sẽ sinh bệnh.
“Hắc Hắc …” Cô vụng trộm cười vui vẻ.
Sau đó nghiêng mắt nhìn về phía Huyên Huyên bên cạnh.
Huyên Huyên lúc này mới biết mình nói sai, vốn là có chút ngượng ngùng, nhưng lại bị ánh mắt xem xét của Đào Tử nhìn lại, nên thẹn quá hóa giận.
“Không được cười.” nàng đưa tay ôm lấy gương mặt Đào Tử.
Đào Tử xoay người bỏ chạy.
“Đừng chạy.” Huyên Huyên cấp tốc đuổi theo.
“Đợi đã, đợi một chút …”
Cao Lộ có chút luống cuống, lo lắng các nàng chạy mất tích.
“Chúng ta mau đuổi theo thôi.” Cao Lộ đưa tay muốn kéo Uyển Uyển ở bên cạnh đi.
Tuy nhiên lại bắt vào khoảng không.
“A?” Cô lấy làm kinh hãi, nhìn xung quanh, người tại sao lại đột nhiên không thấy đâu mất.
“Đừng chạy.”
Ngay lúc này, giọng nói của Uyển Uyển vang lên ở phía trước, Cao Lộ ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Uyển Uyển giang hai cánh tay ngắn ở trước mặt Đào Tử.
Cao Lộ dụi dụi con mắt, sờ lên trán, lại ngẩng đầu nhìn mặt trời ở trên cao.
Sau đó mở ba lô ra, rót nước uống mấy ngụm.
“Chắc là thời tiết quá nóng.” Cao Lộ lẩm bẩm nói.
Sau đó đuổi theo ba đứa nhỏ ở phía trước.
“Tiếp theo chúng ta đi đâu đây?”
“Em muốn đi thuyền hải tặc.” Đào Tử nói.
Lần trước nàng mua một bộ đồ quần áo hải tặc, ký ức vẫn còn mới mẻ.
“Nhưng mà chị muốn ngồi thuyền nhỏ.” Huyên Huyên nói.
Huyên Huyên nói thuyền nhỏ, chính là chỉ tinh màu kỳ tàu.
“Thuyền hải tặc.”
“Thuyền nhỏ.”
“Thuyền hải tặc đụng đổ thuyền nhỏ của chị.” Đào Tử chống nạnh nói.
“Thuyền nhỏ của chị có tinh linh, sẽ không có lật.” Huyên Huyên không phục nói.
“Hiahiahia …”
“Uyển Uyển, em nói đi, đi chỗ nào?”
Không nghĩ tới nụ cười này của nàng, khiến cho Đào Tử với Huyên Huyên đem mũi nhọn ném về phía nàng.
Thế nhưng Uyển Uyển lại không có hoảng hốt chút nào, chỉ nghe thấy nàng thản nhiên nói: “Chỗ thuyền hải tặc có bán đùi gà lớn nha, cũng sắp giữa trưa rồi.”
“Đi thôi, đi chơi thuyền hải tặc.” Huyên Huyên trực tiếp quay người đi.
“Uyển Uyển, chị thật là lợi hại.”
“Hiahiahia …”
“Các em đi đâu đó?” Cao Lộ hỏi.
“Chúng em muốn đi ngồi thuyền hải tặc nha.” Đào Tử nói.
“Thuyền hải tặc?” Vẻ mặt Cao Lộ có chút khó xử.
Dựa theo kế hoạch của cô, là từ bên phải Disney lượn một vòng ngược kim đồng hồ, như vậy có thể chơi được các trò chơi cơ bản sẽ không hạ xuống.
Thế nhưng thuyền hải tặc ở hướng ngược lại với các cô, cần quay trở về, loại phương hướng du ngoạn này kỳ thực rất không khoa học.
Ba đứa nhỏ cũng không để ý đến cô, trực tiếp chạy về phía trước.
Cao Lộ do dự một chút, suy nghĩ lại, cuối cùng cắn răng chạy đuổi theo.
“Chờ chị một chút.”
“Chị gái, chị cũng đi chơi thuyền hải tặc sao?” Huyên Huyên hiếu kỳ hỏi.
Kỳ thật thuyền hải tặc xem như là một trò chơi không vui nhất ở Disney, chỉ là một chiếc thuyền gỗ ngừng ở trên nước, hơn nữa còn là cố định bất động, du khách cũng chỉ ở phía trên chạy một vòng, một chút thú vị cũng không có, nhưng ai bảo Đào Tử lại thích chứ.
“Ừm, vừa vặn thuận tiện chơi một chút bay vọt đường chân trời.” Cao Lộ nói.
Đây là trò chơi nhất định phải chơi thử ở Disney, cũng là một trong những trò chơi vui nhất ở đây, cũng bởi vậy mà có rất nhiều người, xếp hàng có thể xếp đến ba bốn giờ đồng hồ.
Cho nên cô vốn chuẩn bị để chạng vạng tối lúc mà nhiều người đã ra khỏi công viên thì tới chơi, lúc đó sẽ ít người hơn một chút.
“Đùi gà lớn.”
Đi ngang qua cửa hàng ăn nhẹ, Huyên Huyên nuốt nước bọt.
Trước cửa có đùi gà lớn thật to khiến Huyên Huyên thèm nhỏ dãi.
“Đùi gà lớn ăn không ngon.” Đào Tử nói.
Kỳ thật lần trước lúc các cô tới, đã nếm thử qua một lần, Đào Tử cảm thấy cũng giống với Vu Minh Hạo nói, hương vị thật là chẳng ra sao cả.
Bởi vì quá lớn, một tầng hương vị ở bên ngoài cũng không tệ lắm, trên cơ bản bên trong cũng không có hương vị gì hết.
“Thế nhưng mà … Thế nhưng mà chị vẫn rất muốn ăn.” Huyên Huyên đáng thương nói.
Đồng thời không ngừng mà nhìn về phía Đào Tử đang quải túi tiền rùa nhỏ.
“Đào Tử, vậy mua một cái cho em ấy thôi.” Uyển Uyển ở bên cạnh nói.
Thật có chút dáng vẻ của chị lớn.
“Vậy chị có ăn không?” Đào Tử hỏi.
Uyển Uyển lắc đầu.
Sau đó lại nói: “Em ấy nhất định sẽ không ăn hết, hiahiahia…”
“Ai nói, em rất lợi hại nha, a một cái là ăn hết.” Huyên Huyên không phục nói.
“Để chị mời các em ăn.” Cao Lộ ở bên cạnh nói.
Để mấy đứa nhỏ tự mua, cô cũng có chút ngại.
Đào Tử lúc này mới nhớ tới, có có một chị gái nữa.
Thế là quay đầu hướng về Cao Lộ hỏi: “Chị ơi, chị có muốn ăn không ạ?”
Cao Lộ ngạc nhiên hỏi: “Em mời chị ăn sao?”
Đào Tử nhẹ nhàng gật đầu, vỗ vỗ túi tiền rùa nhỏ đắc ý nói: “Em có tiền, là ba ba cho ạ.”
“Oa, em thật hào phóng nha, đùi gà tây thế nhưng là rất đắt nha.” Cao Lộ vừa cười vừa nói.
Xác thực là không rẻ, 81 đô một cái, giống như là ăn cướp vậy.
“Nhưng mà không cần, chị không ăn, chúng ta đến nhà hàng trước mặt đi.” Cao Lộ hướng về phía trước chỉ chỉ, chỗ đó có một nhà hàng hải tặc, mặc dù giá cả cũng rất cao, nhưng là so với gà tây chiên thì rẻ hơn một chút, hơn nữa có cơm có mặt.
“A, vậy đợt lát nữa chúng ta cùng đi.”
Đào Tử nói xong, liền chạy tới tủ kính trước, mua đùi gà cho Huyên Huyên, Huyên Huyên cũng vội vàng đuổi theo.
“Ai” Cao Lộ còn muốn nói với nàng.
“Hiahiahia…. Cảm ơn chị, tự bọn em mua được ạ.” Uyển Uyển ở bên cạnh nói.
“Các em thật là vừa đáng yêu lại còn hiểu chuyện.” Cao Lộ tán dương.
“Hiahiahia…. Em là em bé ngoan.”
Rất nhanh Huyên Huyên đã được như ý nguyện, ăn được đùi gà tâm tâm niệm niệm của nàng.
“Chúng ta đi tới phía trước ăn cơm thôi, ăn xong lại đi chơi thuyền hải tặc.” Uyển Uyển nói.
Thuyền hải tặc ở đối diện nhà hàng hải tặc.
Thế là đoàn người đi đến nhà hàng, Huyên Huyên ôm đùi gà vừa đi vừa gặm, gặm đến mặt mũi dính đầy dầu, nếu không có Cao Lộ ở bên cạnh không ngừng dùng khăn giấy lau cho nàng, đoán chừng xế chiều hôm nay sẽ có một khuôn mặt bẩn thỉu từ trưa tới chiều.
Huyên Huyên quả nhiên lại nói quá, đùi gà tây vốn ăn không hết, cuối cùng còn dù để lại cho Uyển Uyển ăn.
Các nàng dưới sự giúp đỡ của Cao Lộ, ở nhà hàng hải tặc gọi một phần cơm sườn, hai người Đào Tử với Uyển Uyển chia nhau ăn, Huyên Huyên chỉ có thể than thở mà nhìn.
Ăn uống no đủ, các cô sờ bụng nhỏ lắc lư đi ra tiếp tục chơi.
Chơi thuyền hải tặc, các nàng chơi tiếp đường chân trời, nghĩ đến chơi cái gì liền chạy đến chỗ đó, căn bản không có kế hoạch du ngoạn gì hết, hoàn toàn tùy tính mà làm.
Cao Lộ cùng với các nàng cũng dần dần quen thuộc.
Thế nhưng là chậm rãi cô phát hiện có chỗ không đúng.
Đây là trong kỳ nghỉ hè, du khách bên trong Disney có thể nói là người tới tấp nập.
Chỉ là con đường phổ thông, thì tất cả đều kín hết chỗ.
Thế nhưng bất luận các cô đi đến trò chơi nào chơi, trên căn bản đều không có xếp hàng, đều vừa vặn đến đúng lúc không có người.
Ngay cả trò đường chân trời nhiều người chơi cũng như vậy.
Muốn nói đến là trùng hợp, thì đây cũng là quá đúng dịp đi, một lần hai lần còn có thể nói là do may mắn.
Thế nhưng tất cả trò chơi khác đều như vậy, cũng có cảm giác không còn gì để nói.
Với lại trên đường đi, các cô còn rất trùng hợp nhiều lần gặp được nhân viên công tác trao đổi huy chương, đổi được mấy cái huy chương bản giới hạn.
Cảm giác giống như là nằm mơ vậy, cái này thật sự là quá giật.
------
Dịch: MBMH Translate