Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 1526 - Chương 1526: Ngoại Truyện 56: Xin Chào, U U.

Chương 1526: Ngoại truyện 56: Xin Chào, U U. Chương 1526: Ngoại truyện 56: Xin Chào, U U.

"Khi nào thì đến ngày dự sinh của cô?" Điền Linh Linh nhìn thấy một người phụ nữ bụng bầu lớn ngồi ở ghế bên cạnh nghỉ ngơi ăn quả táo, có chút ngạc nhiên mà đi tới.

"Ngày mai, còn cô?" Lưu Vãn Chiếu thấy người phụ nữ này tới bắt chuyện, cũng cười tủm tỉm hỏi.

"Cũng là ngày mai."

"Vậy là cùng một ngày, cô đã đặt tên cho đứa bé chưa?" Lưu Vãn Chiếu có phần cao hứng hỏi.

Đây là người đầu tiên cô gặp cùng ngày dự sinh kể từ khi mang thai.

"Đúng rồi, cục cưng nhà tôi hình như rất thích cô, mỗi lần lúc tôi đi ngang qua bên cạnh cô, nó đều ở trong bụng tôi nhích tới nhích lui." Người phụ nữ sờ cái bụng tròn trịa của mình cười nói.

"Thật sao?" Lưu Vãn Chiếu nhìn bụng của mình như có điều suy nghĩ.

"Đúng rồi, nhà các cô đã chọn được một cái tên hay cho đứa bé chưa?"

"Rồi, ba con bé họ Hà, cho nên đứa nhỏ tên là Hà Lộc Minh."

"Hả?" Điền Linh Linh nghe vậy hơi kinh ngạc, cũng có chút mừng rỡ.

"Này thật là có duyên phận, vị trong nhà chúng tôi họ Đông, cho nên con trai đặt tên là Đông Sắt Sanh, con gái đặt tên là Đông Chi Bình."

Điền Linh Linh sở dĩ nói như vậy, là vì tên của đứa bé đều là xuất từ Kinh Thi {{ Tiểu Nhã. Lộc minh }}.

"Nói như vậy, thật sự đúng là rất có duyên nha." Lưu Vãn Chiếu nhìn bụng của Điền Linh Linh, trong ánh mắt lộ ra vẻ kỳ quái.

Điền Linh Linh kỳ thực cũng cảm thấy rất kỳ quái, tại sao chỉ có tên con gái, không có tên con trai, lẽ nào bọn đã sớm biết được giới tính?

Các bệnh viện bây giờ đều cấm tiết lộ giới tính trước khi sinh, những người có thể biết trước hoặc là trong nhà có người, hoặc là trong nhà có tiền có quyền.

"Cô Lưu, đến giờ kiểm tra rồi, làm phiền cô lại đây làm kiểm tra."

Đúng lúc này, một y tá đi tới cô bắt chuyện, nói xong liền muốn nâng Lưu Vãn Chiếu lên.

Sau đó Tôn Nhạc Giao cũng đi tới, cùng với y tá nâng Lưu Vãn Chiếu.

"Mẹ, con không sao, không cần mẹ vịn."

Kỳ thực việc mang thai đối với Lưu Vãn Chiếu cũng không có ảnh hưởng nhiều, ngoại trừ cái bụng hơi lớn, ăn ngủ được, trạng thái tinh thần cực kỳ tốt, cũng không có tình trạng đau lưng.

Lưu Vãn Chiếu cũng biết, những cái này đều nhờ vào sợi dây chuyền ôn dưỡng Hà Tứ Hải đưa cho cô.

Thân thể chẳng những không có thiếu hụt hao tổn, trái lại dựa vào lực lượng Luân Hồi sinh trưởng này tẩm bổ thân thể, sau khi sinh con xong, thể chất sẽ được cải thiện rất nhiều.

"Tạm biệt." Lưu Vãn Chiếu quay đầu lại vẫy tay với Điền Linh Linh.

"Tạm biệt." Điền Linh Linh sững sờ một cái, vội vàng phất tay lại.

Cô sở dĩ sững sờ, là bởi vì các y tá ở khoa sản rất bận rộn, bọn họ cũng sẽ không tự mình đến thúc giục sản phụ có thai đi khám, chứ đừng nói đến cẩn thận từng li từng tí tiến lên nâng đỡ, nhiều nhất phụ một tay đã là tốt rồi.

Thấy đối phương rời đi, Điền Linh Linh cũng hiếu kì mà đứng dậy, đi tới hành lang, sau đó liền thấy đối phương tiến vào phòng VIP, cũng coi như đã hiểu ra, hóa ra là người có tiền, vậy thì khó trách.

Phòng sinh VIP chẳng những có y tá chuyên môn phụ trách, ngay cả việc sinh sản cũng đều là phòng sinh ngăn cách với phòng sinh bình thường, chi phí đương nhiên cũng không thấp.

Điền Linh Linh sờ sờ bụng của mình, lúc này đã không còn động tĩnh.

"Bảo Bảo, con rất thích cô kia sao?"

Điền Linh Linh cũng cảm thấy rất kỳ quái, kỳ thực cô cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy đối phương, hai ngày nay lúc ở trong hành lang đi tản bộ, gặp qua mấy lần, mỗi lần đi ngang qua bên người đối phương, Bảo Bảo trong bụng cũng sẽ nhích tới nhích lui, cho nên hôm nay cô mới chủ động tiến lên hỏi thăm.

"Linh Linh, Linh Linh, con đứng ở chỗ này làm gì đấy?" Đúng lúc này, một bà lão từ phía sau tiến lên đỡ cô.

"Mẹ, không có chuyện gì, con chỉ là đi dạo một chút."

"Đi cái gì đi, con cũng sắp sinh rồi, không nằm ở trên giường được sao?"

"Là bác sĩ nói con đi dạo nhiều một chút, nói là có trợ giúp cho sinh sản."

"Còn có thuyết pháp như vậy sao?"

"Con còn có thể gạt mẹ sao? Đúng rồi, mẹ, Vũ Thần tan học hôm nay ai đi đón?"

"Ba nó đi đón, những chuyện này con đừng bận tâm, an tâm chờ sinh là được."

"Ai ~, kỳ thực con không muốn sinh, nếu lại là con trai thì làm sao bây giờ?"

"Đều lúc này rồi, nói những cái này có ích lợi gì?"

......

"Ngày mai mẹ em sinh em bé ra sao?" Cô giáo Từ ngồi xổm ở trước mặt Đào Tử hỏi.

"Đúng ạ, ngày mai bọn con sẽ đi gặp U U." Đào Tử nghiêm túc nói.

"Em bé tên là U U sao?" Cô giáo Từ có chút ngạc nhiên hỏi.

Chỉ cho là cái tên người trong nhà Đào Tử đặt.

"Không phải, chị gái nói em ấy hiện tại không phải là U U, tên là Lộc Minh, Hà Lộc Minh, nhũ danh mới gọi U U." Huyên Huyên ở bên cạnh nói.

"Vẫn là U U nha." Đào Tử gãi đầu nhỏ có phần không hiểu hỏi.

"Được rồi, bất kể là U U, hay là Lộc Minh, đều rất êm tai, chờ em ấy lớn lên, cô làm cô giáo của em ấy có được hay không?"

"Được."

Hai đứa nhỏ lập tức gật đầu, cô giáo Từ rất tốt, các nàng đều rất yêu thích cô giáo Từ, em gái U U nhất định cũng sẽ thích.

"Cô giáo, em ngày mai phải đi gặp em bé, không thể tới nhà trẻ được." Đào Tử lại nói.

"Cô biết, ba em đã ở trong điện thoại nói với cô rồi."

"Còn có em, còn có em ..." Huyên Huyên ở bên cạnh giơ cao cánh tay, lo lắng nói.

Uyển Uyển đang nói chuyện với Thẩm Di Nhiên ở bên cạnh lập tức cũng chạy tới.

Sáng sớm ngày hôm sau, Đào Tử mang đến cho U U con chó đồ chơi lông nhung mà trước kia ba đã mua cho U U, sau khi U U đi Âm Phủ, Đào Tử liền đem nó cất đi, hiện tại vừa vặn trả lại cho cô bé.

Uyển Uyển cũng chuẩn bị quà cho U U xong, đây là mẹ giúp nàng chuẩn bị, một cặp vòng tay bằng vàng rất xinh đẹp, mặt trên còn có các loại động vật dễ thương.

Uyển Uyển không biết, đây là 12 con giáp, tương tự với tạo hình phi ngựa đèn vậy, con này nối theo con kia, xinh đẹp mà vừa đáng yêu, trong đó con giáp đại biểu cho U U có hơi khác biệt, lấy đó phân chia.

Huyên Huyên cũng chuẩn bị quà cho U U, nàng chuẩn bị một túi khoai chiên với mấy hạt thịt bò khô.

"Đây là đưa cho U U?" Lưu Trung Mưu có phần dở khóc dở cười hỏi.

Huyên Huyên ngoan ngoãn gật đầu, sau đó nói: "U U thích ăn nhất khoai chiên với thịt bò khô, còn có cánh gà lớn, nhưng mà con không có nha, ba ơi, hay là ba dẫn con đi mua đi."

"Ba thấy là con muốn ăn thì có?" Lưu Trung Mưu bóp cái mũi nhỏ của nàng.

Tôn Nhạc Giao không ở nhà, ở lại bệnh viện chăm sóc Lưu Vãn Chiếu, kỳ thực hoàn toàn không cần bà, chưa kể trong bệnh viện một nhóm lớn bác sĩ y tá, sát vách Dương Bội Lan cũng ở lại bệnh viện, nhưng mà bà chính là lo lắng, không ở bệnh viện tâm bất an, cuối cùng cũng là ở lại bệnh viện.

"U U vừa ra đời, còn quá nhỏ để ăn những thứ này, chúng ta đã giúp con chuẩn bị quà xong hết rồi." Lưu Trung Mưu nói xong, lấy ra một cái vòng cổ tinh xảo.

Cái này cũng đã thương lượng qua với Lâm Kiến Xuân, một nhà đưa vòng tay, một nhà đưa vòng cổ, bà nội U U đưa vòng chân, như vậy thì đều đủ.

Huyên Huyên nhìn vòng cổ tinh xảo trong tay, trở tay liền đeo lên cổ mình, nhưng sau phát hiện đầu quá lớn, đeo không vào được.

"Ông thông gia, xong chưa, chúng ta xuất phát chứ?" Sân ngoài truyền tới tiếng của Trương Lục Quân.

"Đến đây." Lưu Trung Mưu vội vàng kéo Huyên Huyên đi.

Huyên Huyên có phần ghét bỏ mà đem vòng cổ đưa trả lại cho hắn.

"Con vẫn cảm thấy cánh gà lớn tốt hơn."

"Vậy cũng không được, U U hiện tại chỉ có thể uống sữa, con nếu như muốn ăn, buổi trưa ba dẫn con đi ăn."

"Được ạ, được ạ."

Lưu Trung Mưu nhìn nàng một cái, mới vừa rồi còn không thừa nhận là mình muốn ăn.

Huyên Huyên lộ ra nụ cười thẹn thùng.

Lưu Vãn Chiếu sinh con, rất nhiều người đến.

Hai nhà Hà Tứ Hải với Lưu Trung Mưu không cần nói, hai vợ chồng Lâm Kiến Xuân mang theo Uyển Uyển, vợ chồng La Thiên Chí và nhà hắn, Phạm Hồng Ba mang theo bạn gái, hai vợ chồng Thẩm Thiên Phóng, Đinh Mẫn, Ninh Đào Hoa,... , ngay cả Trương Lộc cũng tới.

Theo một tiếng khóc nỉ non của trẻ con, giống như thông báo rằng cô lần nữa đi tới thế giới này.

Mọi người không khỏi thở phào nhẹ nhõm, trái lại là Hà Tứ Hải cũng không lo lắng, vẻ mặt vẫn luôn bình tĩnh.

Lúc này y tá ôm một đứa bé nhỏ từ trong phòng sinh đi ra.

"Mỹ nữ bình an, thiên kim có tin mừng, ai là ba đứa bé, đến ôm áo bông nhỏ của nhà mình."

"Là tôi."

Đám người cũng vội vàng nhường đường cho Hà Tứ Hải, Dương Bội Lan vốn muốn lên ôm vội vàng lấy tay rụt trở về, cái ôm đầu tiên đương nhiên phải để cho ba nó.

Hà Tứ Hải ôm lấy đứa nhỏ với những cảm xúc phức tạp.

Nhìn cô bé nhăn nheo, mái tóc thưa thớt chau mày trước mắt, từ đáy lòng Hà Tứ Hải dâng lên một dòng nước ấm áp.

"Xin chào, U U." Hà Tứ Hải nhẹ nhàng chạm vào gò má của cô bé, ôn nhu nói.

≧ ≦

U U vẫn luôn nhắm mắt lại nở nụ cười, thời khắc này cô bé dường như đang nói.

"Xin chào, ba ba."

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment