Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 201 - Chương 201: Đây Chính Là Nhân Gian Sao.

Chương 201: Đây Chính Là Nhân Gian Sao. Chương 201: Đây Chính Là Nhân Gian Sao.

Hà Tứ Hải trịnh trọng nhận lấy năm tệ mà Đậu Tiểu Long đưa cho.

Tâm trạng của hắn vào thời khắc này thật sự rất không tốt.

Nghĩ một lúc, bèn rút điện thoại ra gọi video cho Lưu Vãn Chiếu.

Điện thoại vừa mới kết nối, trong màn hình đã xuất hiện hai cái đầu nhỏ, Lưu Vãn Chiếu bị hai cô nhóc dồn ra phía sau.

“Baba.” Đào Tử vui vẻ reo lên một tiếng.

“Ông chủ, tâm trạng của anh không tốt sao?” Huyên Huyên nói.

“Ồ, sao em biết tâm trạng của anh ấy không tốt?”

Lưu Vãn Chiếu từ phía sau “chen” lên trước, chen đến chính giữa hai cô nhóc, đồng thời cũng dịch tay cầm điện thoại ra xa một chút, có như vậy, Hà Tứ Hải mới đồng thời nhìn thấy ba người bọn họ.

“Bởi vì em có thể cảm nhận được đấy ạ.” Huyên Huyên nói.

Lưu Vãn Chiếu nghĩ đến điểm đặc thù của em gái, thế là đem ánh mắt chuyển đến màn hình điện thoại nhìn vào cái người từ nãy đến giờ vẫn một mực im lặng không nói chuyện.

“Đã có chuyện gì xảy ra sao anh?” Lưu Vãn Chiếu hỏi.

“Là bởi vì không có tiền mua quà sao? Con biết là baba nghèo lắm mà, không cần mua quà cho con nữa đâu.” Đào Tử ở một bên vẻ mặt ngây thơ nói.

“Không có gì, gặp được mọi người, tâm trạng anh đã tốt lên nhiều rồi.” Hà Tứ Hải cười nói.

Nhìn thấy ba người bọn họ, Hà Tứ Hải mới cảm nhận được sự tốt đẹp của thế giới này.

Nhưng lời nói ngây ngô tưởng chừng như trò đùa trẻ con của Đào Tử, lại nhắc nhở Lưu Vãn Chiếu.

Trước đây cuộc sống của Hà Tứ Hải chẳng hề dư giả, nếu không cũng sẽ không phải dẫn theo đứa nhỏ như Đào Tử đến sống trong một căn nhà thuê cũ nát nơi thôn xóm trong thành phố, cũng sẽ không phải tiếp tục vất vả bày sạp bán hàng rong sau khi tan làm ở công trường.

Bây giờ thuê nhà, thuê mặt bằng cửa tiệm, lại thêm trang trí nội thất cũng phải tiêu một khoản lớn, chưa kể đến trong tiệm lại chẳng buôn bán kinh doanh gì, cộng thêm việc ra ngoài vài chuyến, chắc chắn trong tay rất túng thiếu...

Nghĩ đến đây trong lòng Lưu Vãn Chiếu vô cùng tự trách, sao bản thân lại không quan sát thấy những điều này chứ.

Nhưng mà phải nói như thế nào, mới không làm tổn thương đến lòng tự trọng của Hà Tứ Hải.

Lưu Vãn Chiếu nhất thời vô cùng phiền não.

“Ông chủ, ông chủ, lúc nào thì anh về thế?” Lúc này Huyên Huyên bỗng chen qua, với đầu vào màn hình hỏi.

“Sáng ngày mai sẽ trở về.”

“Ỏ, nhưng ngày mai bọn em phải đi nhà trẻ, buổi tối mới có thể nhìn thấy anh rồi.”

“Đúng vậy!”

“Vậy anh sẽ nhớ bọn em chứ?”

“Ha ha, đúng, sẽ rất nhớ bọn em, bọn em có nhớ anh không đấy?”

Lúc này Đào Tử lại chen lên phía trước: “Baba, con nhớ baba rồi, nhớ lắm luôn.”

“Phải không đó? Nhớ ở đâu?”

Đào Tử nghĩ một lúc, chỉ chỉ vào bụng mình rồi nói: “Nhớ ở đây ạ.”

“Nhớ ở đây này! Bụng nhỏ sao lại biết nhớ được?” Huyên Huyên chỉ chỉ vào cái đầu nhỏ của mình sửa lại.

“Không phải là bụng nhỏ, là trái tim ở trong đó nhớ?”

“Tim ở trong bụng sao?” Huyên Huyên nghi hoặc hỏi.

“Không có ở trong đó sao?” Đào Tử hỏi ngược lại.

“Chị nghĩ là không ở đó đâu.” Huyên Huyên đáp.

“Nhưng mà mỗi lần bụng nhỏ của em đói rồi, trái tim sẽ nghĩ đến việc muốn ăn cơm, nó còn biết kêu ùng ục ùng ục nữa cơ!”

“Phải không?”

........

Hai cô nhóc đứng ngay trước màn hình bắt đầu thảo luận về vấn về tim nhỏ rốt cuộc có nằm ở trong bụng hay không, còn Hà Tứ Hải đã sớm bị hai cô nhóc quăng ra sau đầu rồi.

“Hai đứa này, có thể đi sang một bên thảo luận vấn đề được hay không?” Lưu Vãn Chiếu bất lực nói.

“Chị ơi, tim nằm ở đâu vậy?” Huyên Huyên nghe thế lập tức hỏi.

“Ở đây này.” Lưu Vãn Chiếu tức giận chỉ vào ngực cô bé.

Sau đó liền chuẩn bị đứng dậy, bởi vì cô phát hiện, có hai cô nhóc này ở đây, liền không có chỗ cho cô nói chuyện.

“Chị muốn đi đâu thế? Em còn muốn nói chuyện với ông chủ mà!” Huyên Huyên níu chặt lấy cánh tay cô, lập tức bò lên người cô ấy.

“Đúng thế, cháu muốn nói chuyện với baba.” Đào Tử thấy vậy, lập tức nắm chặt lấy cánh tay còn lại của Lưu Vãn Chiếu.

“Này, đừng kéo đồ áo của chị, sắp bị kéo hư luôn rồi.”

“Còn có Đào Tử nữa, đừng học theo chị.”

“Đừng có cù lét chị mà, ha ha, mấy đứa nhóc thúi, cẩn thận chị tét mông đấy.....ha ha....”

.........

Màn hình điện thoại không ngừng rung lắc, tuy rằng Hà Tứ Hải nhìn không rõ.

Nhưng nghe thấy âm thanh vui đùa ầm ĩ hi hi ha ha của mấy người họ, tâm trạng của Hà Tứ Hải dường như được chữa lành, triệt để thả lỏng.

Qua một lúc lâu sau, màn hình mới khôi phục lại bình thường.

Ba người đầu tóc hỗn độn cùng ghé vào màn hình.

“Hai cô nhóc này bây giờ càng ngày càng không dễ trông rồi.” Lưu Vãn Chiếu oán trách với Hà Tứ Hải.

Hai cô nhóc ở bên cạnh nghe vậy không những không xấu hổ, còn toét cái miệng nhỏ nhắn dạt dào đắc ý.

Ba người họ ngồi trên sô pha xem TV.

Đào Tử và Huyên Huyên lại nói thêm vài câu với Hà Tứ Hải, sau đó liền bị phim hoạt hình hấp dẫn.

Lưu Vãn Chiếu dứt khoát cầm điện thoại đi vào trong phòng.

“Anh ở khách sạn một mình sao? Sao lại không ra ngoài đi dạo?”

“Một mình, cũng không có gì hay mà đi dạo.”

“Việc của anh đã làm xong chưa?”

“Làm xong rồi, vì thế nên sáng ngày mai liền trở về.”

“Cái đó...Cái đó...em cũng không có ý gì, mấy ngày này, việc làm ăn của Vấn Tâm Quán sao rồi anh?” Lưu Vãn Chiếu ánh mắt mơ hồ hỏi.

Trong lòng Hà Tứ Hải cũng cảm thấy có chút kỳ quái, trước kia cô không hề để tâm tới việc làm ăn cũng như thù lao của tiệm hắn.

Nhưng hắn vẫn trả lời: “Không tốt lắm, hơn nữa đôi lúc còn phải tự bù vào, ví dụ như chuyến đi Dương thành này, tiền vé máy bay rồi cả tiền khách sạn cũng là anh tự trả.”

Nghe Hà Tứ Hải trả lời như vậy, Lưu Vãn Chiếu càng thêm lo lắng.

“Vậy thì phải làm như thế nào?”

“Không sao cả, có sinh ý anh sẽ làm, không có thì anh sẽ xem như là nghỉ ngơi vậy.”

“Nhưng mà.....” Lưu Vãn Chiếu cắn cắn môi, ấp a ấp úng.

“Có lời muốn nói với anh sao? Còn có cái gì không thể nói với anh được chứ?” Hà Tứ Hải hỏi.

Lưu Vãn Chiếu do dự một lúc, cuối cùng vẫn mở miệng nói: “Vậy........Vậy bây giờ trên người anh còn có tiền không? Vừa thuê nhà vừa phải sửa sang, chắc chắn là phải tiêu một khoản lớn đúng không? Nếu như anh không có tiền, anh liền nói với em, chỗ em còn có một ít tích góp được, có thể để anh dùng trước.”

Hà Tứ Hải nghe vậy sửng sốt một lúc, sau đó ngập tràn cảm động.

“Cảm ơn.” Hà Tứ Hải nói.

Thấy Hà Tứ Hải không hề tức giận, Lưu Vãn Chiếu lập tức vui vẻ trở lại hỏi: “Vậy bây giờ em chuyển cho anh luôn nhé, anh đợi một chút.”

Nói xong liền không thể chờ được mà chuẩn bị cúp điện thoại.

“Chờ đã....” Hà Tứ Hải vội vàng lên tiếng ngăn cô lại.

“Sao vậy anh?”

“Anh nói cảm ơn, nhưng mà anh không thiếu tiền, tiền của em thì em cứ tự giữ lấy, không cần đưa cho anh.” Hà Tứ Hải nói.

“Ồ.” Lưu Vãn Chiếu nghe vậy có chút thất vọng, cho rằng Hà Tứ Hải không bằng lòng tiêu tiền của cô.

“Xem em cái cô ngốc này, anh thật sự không thiếu tiền, còn nhớ chuyện mà lần trước Đinh Mẫn tìm anh không?”

Lưu Vãn Chiếu nghe thế gật gật đầu.

“Chính là đơn lần đó, đã cho anh mười vạn thù lao.”

“Nhiều vậy sao?” Lưu Vãn Chiếu kinh ngạc hỏi.

Ngay sau đó trong lòng không tránh khỏi có chút nghĩ nhiều, Đinh Mẫn sẽ không nhìn trúng “thịt” của cô nàng chứ.

“Hơn nữa mấy ngày trước, cô ấy còn giới thiệu một người bạn đến đây, càng giúp anh kiếm được một khoản lớn.”

“Bao nhiêu, lại kiếm được mười vạn sao?” Lưu Vãn Chiếu theo bản năng hỏi.

Hỏi xong mới thấy có chút hối hận, còn chưa kết hôn, đã hỏi về vấn đề tiền nong, dẫn đến việc Hà Tứ Hải phản cảm thì phải làm sao.

Nhưng mà Hà Tứ Hải lại tuyệt nhiên không để ý, ngược lại mở miệng nói: “Không phải mười vạn, mà là bốn trăm vạn.”

“Bốn...bốn trăm vạn?” Lưu Vãn Chiếu nghe thế trợn tròn mắt.

Cho dù điều kiện nhà cô không tồi, nhưng bốn trăm vạn đối với nhà cô mà nói cũng là một khoản tiền cực lớn.

“Đúng vậy, cho nên dạo này em rảnh, thì đi xem nhà đi, anh chuẩn bị mua một căn.” Hà Tứ Hải nói.

Lưu Vãn Chiếu nghe thế sửng sốt một lúc, sau đó vẻ mặt buồn bã hỏi: “Sống ở đây không tốt sao?”

“Nha đầu ngốc, không có nhà, sao anh cưới em được chứ?” Hà Tứ Hải cười đáp.

Lưu Vãn Chiếu nghe thế một lần nữa sửng sốt, sau đó vẻ mặt ngập tràn xấu hổ nói: “Em lớn hơn anh đấy, đừng có gọi em như thế, còn nữa, ai nói là sẽ gả cho anh chứ.”

Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng là làm thế nào cũng không giấu được nét vui mừng giữa hai đầu lông mày.

“Liền mua ở Ngự Thủy Loan đi.”

“Dạ, như vậy sau này em về nhà bố mẹ cũng tiện.” Lưu Vãn Chiếu nghĩ cũng chưa nghĩ đã nói.

Hà Tứ Hải: “........”

Lưu Vãn Chiếu nói xong, tự mình cũng phản ứng lại được, vừa nãy còn mới nói không gả, thật sự là vừa thẹn vừa ngại.

“Em không nói chuyện với anh nữa.” Nói xong vội vàng cúp máy.

Tuy rằng Lưu Vãn Chiếu vội vàng cúp máy rồi, nhưng cách một cái màn hình, Hà Tứ Hải dường như cũng cảm nhận được niềm vui tràn ngập của Lưu Vãn Chiếu.

Tâm trạng không nhịn được mà tốt lên, đứng dậy đi đến bên cửa sổ.

Khắp thành lóng lánh ánh đèn.

Đây chính là nhân gian sao!

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment