"Ông nó, ông chết rồi, sao còn ở lại nhân gian, là có tâm nguyện gì chưa xong sau?" Chu Kim Hoa hỏi.
Tôn Cánh Thành còn chưa nói, Chu Kim Hoa lại nói: "Có phải là lo lắng cho Kỳ Kỳ không?"
Kỳ Kỳ là cháu trai của bọn họ, ở nước ngoài cùng cha nó.
Tôn Cánh Thành lắc lắc đầu, "Có một chút, nhưng bọn chúng sống ở nước ngoài rất tốt, tôi cũng không có gì phải mong nhớ cả."
"Vậy ông đây là chuẩn bị đi đâu thế?" Chu Kim Hoa nghi hoặc hỏi.
"Đến quán mì của Xa gia." Tôn Cánh Thành nói.
"Mì của Xa gia ngon như vậy sao? Ăn một đời đều không chán? Chết rồi còn muốn chạy đến đó?" Chu Kim Hoa có chút không hiểu.
"Bà còn nhớ chỗ đầu tiên mà chúng ta gặp nhau không?" Tôn Cánh Thành nói.
Chu Kim Hoa nghe vậy thì mỉm cười, mặt mang ý chát, thấp giọng nói: "Ông còn nhớ sao?"
"Sao lại không nhớ, vì một tô mì kia mà tôi đợi ở đây một đời." Tôn Cánh Thành cười ha hả, nói.
"Sao nào, ông hối hận rồi sao?" Chu Kim Hoa hỏi.
Tôn Cánh Thành cười cười không trả lời vấn đề này, mà là nói: "Đi thôi, chúng ta đến quán mì Xa gia nhìn một lần cuối, sau đó sẽ lên đường."
"Ai, nói đến, tôi cũng đã nhiều năm chưa từng ăn mì Xa gia rồi." Chu Kim Hoa lộ ra vẻ hoài niệm.
"Xem ra chỉ có thể để đời sau đi." Tôn Cánh Thành cười ha hả nói.
Hắn nhìn rất thoáng, hoàn toàn không có bi thương của tử vọng.
Chu Kim Hoa quay đầu nhìn về phía Hà Tứ Hải.
"Tiếp dẫn đại nhân, ngài có thể giúp tôi hoàn thành một tâm nguyện không?"
"Bà cứ nói."
"Mời chúng tôi ăn một tô mì đi, cái vòng tay này tính làm thù lao, cũng coi như sớm chúc phúc cho cậu và bạn gái của cậu sớm ngày kết hôn." Chu Kim Hoa cởi một chiếc vòng tay từ trên cổ tay ra rồi đưa cho Hà Tứ Hải.
Tôn Cánh Thành ở bên cạnh há miệng, cuối cùng cũng không nói gì.
"Đây là món đồ trang sức đầu tiên mà ông nó mua cho tôi đó, đã phải tích góp tiền thật lâu, không đáng bao nhiêu tiền, cậu đừng ghét bỏ." Chu Kim Hoa nói.
Đây là một cái vòng bạc, tay nghề cũng rất bình thường, phía trên phủ kín dấu vết của người đeo.
"Sẽ không, vòng tay này bao hàm tâm ý, là bảo vật vô giá."
Hà Tứ Hải cất nó vào túi áo, sau đó đèn Dẫn Hồn xuất hiện ở trong tay hắn.
"Đã thật lâu không có cùng đi dạo như vậy rồi."
Tôn Cánh Thành chắp tay sau lưng rồi đi về phía trước, Chu Kim Hoa chắp tay sau lưng đi theo ở phía sau.
Gió thu thổi qua mặt hồ Kim Hoa, tạo nên tầng tầng sóng gợn, thổi bay vài chiếc lá của ngọn cây ven đường.
Ánh mặt trời trải xuống trên mặt hồ, theo cuộn sóng, nổi lên chút ánh kim.
"Thật xinh đẹp." Chu Kim Hoa nói.
Tôn Cánh Thành nhìn lại theo ánh mắt của nàng, thần sắc có chút chán nản, nói: "Bận việc một đời, đều không mang bà đi ngắm nhìn cẩn thận, cũng không biết là bận gì nữa."
"Được rồi, được rồi, người đều đã chết rồi, còn nghĩ nhiều như thế làm gì?" Chu Kim Hoa không hề để ý.
Hai người đi rất chậm, đây là lưu luyến cuối cùng của bọn họ đối với nhân gian.
Nếu như có kiếp sau, cũng không biết có thể được gặp gỡ hay không.
"Ông chủ, cho tôi hai bát mì chay." Tôn Cánh Thành đi vào quán mì Xa gia, thuần thục nói.
"Được rồi."
Chủ tiệm mì đang cúi đầu bận việc đáp một tiếng, sau đó phát hiện không đúng.
Thầy Tôn hình như nói là hai bát.
Ngẩng đầu lên, nhìn thấy phía sau hắn còn có một bà lão, cảm thấy khá quen, nhưng chính là không nhớ ra được đã gặp ở nơi nào.
Quái dị nhất chính là trong tay bà lão còn mang theo một chiếc đèn lồng màu đỏ.
"Nhiều mì một chút." Đúng lúc này, hắn lại nghe thầy Tôn nhắc nhở.
Chủ tiệm mì lại càng cảm thấy quái dị rồi, ngày thường mỗi lần tới thầy Tôn đều bảo hắn ít mì chút, sợ ăn không hết.
Nhưng mà hắn cũng không nghĩ nhiều, xoay người làm mì đi.
"Khi đó tôi vừa tới trấn hồ Kim Hoa, dọc theo đường đi đều không uống một miếng nước nào, đi ngang qua quán mì này, ngửi thấy mùi hương kia, nhưng mà khi đó lại không có tiền, cũng may gặp được bà. . . , đó là tô mì ngon nhất mà tôi từng ăn trong đời này."
Tôn Cánh Thành vừa nói vừa rút ra một tờ giấy, cẩn thận lau trước bàn của chính mình và Chu Kim Hoa.
Lúc này chủ tiệm mì đã bưng mì lên, lại lần nữa nghi hoặc mà nhìn Chu Kim Hoa một chút.
"Muốn chút giấm không?" Chu Kim Hoa cầm lấy bình giấm bên cạnh rồi hỏi.
"Lấy một chút." Tôn Cánh Thành cầm chén rồi nhẹ nhàng đẩy một cái về phía trước.
Nhưng mà Chu Kim Hoa lại lấy tay rụt trở lại, bỏ vào trong bát của mình một chút.
"Còn muốn gạt tôi sao, ông lại không thích giấm." Chu Kim Hoa nói.
"Cũng không phải là không thích." Tôn Cánh Thành cầm bát trở về.
"Lừa tôi một đời, tôi vẫn luôn cho là ông cũng thích ăn giấm giống tôi đó, lão già nhà ông đúng là cực kì xấu." Chu Kim Hoa tức giận nói.
Tôn Cánh Thành cười ha ha, không có phản bác.
Hai người lẳng lặng mà ăn mì, toàn bộ thế giới dường như đều bị tách rời ra.
Thời gian đảo ngược, phảng phất như lại trở về hơn bốn mươi năm trước.
Hai người ngồi đối diện nhau, một cô gái chống cằm, tò mò nhìn người thanh niên đối diện ăn như hổ đói. . .
Cô gái cầm lấy bình giấm bên cạnh rồi hỏi: "Muốn ăn chút giấm không?”
. . .
Tôn Cánh Thành đứng lên, rút ra một tấm giấy ăn đưa cho Chu Kim Hoa, sau đó lại rút ra một tấm rồi cẩn thận lau miệng.
Cuối cùng móc ra hai mươi tệ mà Hà Tứ Hải đưa cho, đặt ở đáy bát.
"Tiểu Đông, tôi đi đây." Tôn Cánh Thành quay đầu bắt chuyện một tiếng với chủ tiệm mì.
"Thầy Tôn, ngài chậm một chút." Chủ tiệm mì ra chào.
"Cậu cứ làm chuyện của mình đi, còn có, cảm ơn cậu đã chăm sóc tôi thời gian dài như vậy." Tôn Cánh Thành nói.
“Haiz, thầy Tôn, thầy nói những này làm gì, năm đó nếu không như không có thầy và cô Chu, ôia. . ."
"Được rồi, không nói những lời này nữa." Tôn Cánh Thành khoát tay áo một cái, xoay người ra ngoài cửa tiệm.
Chu Kim Hoa kéo cánh tay của hắn lại theo thói quen.
Chủ tiệm mì đang thu dọn bát đũa càng nghĩ càng cảm thấy không đúng.
Vội vàng thả công việc trên tay xuống rồi đuổi theo.
Nhưng bà hai ông bà đã biến mất ở trong đám người.
"Kỳ quái, vừa nãy đó là cô Chu sao?" Mặt chủ tiệm mì đầy nghi hoặc.
Chu Kim Hoa đã chết rất nhiều năm, cho dù là người quen thuộc cũng đã gần quên mất nàng.
Nếu không phải là bởi vì động tác thân mật của nàng và Tôn Cánh Thành, chủ tiệm mì phỏng chừng cũng không phản ứng kịp.
"Thực sự là kỳ quái?" Chủ tiệm mì gãi đầu một cái, quay lại trong cửa hàng.
Tôn Cánh Thành và Chu Kim Hoa tay nắm tay, xuyên qua đường phố, xuyên qua đám người, cuối cùng đi tới bên hồ Kim Hoa, Hà Tứ Hải đã chờ bọn họ ở đó rồi.
"Bà nó, bà chết sớm, liệu có khả năng đầu thai sớm hơn tôi hay không?" Tôn Cánh Thành có chút bận tâm hỏi.
"Cái này, tôi cũng không rõ lắm, nếu không đợi lát nữa hỏi tiếp dẫn đại nhân một chút đi."
"Nếu như bà mà đầu thai sớm hơn tôi thì nhất định phải chờ tôi đó." Tôn Cánh Thành nói.
"Ai có thể nói trước đời sau, tôi cũng không nhận ra ông nữa." Chu Kim Hoa nói.
"Cũng đúng." Tôn Cánh Thành nói với vẻ cô đơn.
"Được rồi, đã cùng nhau một đời, tôi đã rất thỏa mãn rồi." Chu Kim Hoa an ủi, thực ra nàng còn không muốn hơn so với Tôn Cánh Thành.
Tôn Cánh Thành suy nghĩ một chút rồi nói: "Đời sau, nếu như chúng ta gặp nhau lần nữa, bà cứ hỏi tôi là có muốn một chút giấm hay không, tôi liền có thể nhớ lại bà rồi."
"Ông rõ ràng là không thích giấm, lại dám gạt tôi một đời." Chu Kim Hoa bất mãn nói.
"Bởi vì tôi chỉ ăn giấm mà bà đưa, cho nên, đợi đến đời sau, đại khái cũng sẽ không quên đâu." Tôn Cánh Thành nói.
"Tiếp dẫn đại nhân, chúng tôi sẽ có kiếp sau sao?" Chu Kim Hoa hỏi Hà Tứ Hải bên cạnh.
"Sẽ có, các người dạy học một đời, đời sau nhất định sẽ rất hạnh phúc." Hà Tứ Hải nói.
Chu Kim Hoa nhếch miệng, cảm thấy rất vui vẻ.
"Vậy nhất định còn có thể gặp được ông nó rồi, gặp được ông nó chính là chuyện hạnh phúc nhất." Chu Kim Hoa nói.
Tôn Cánh Thành nắm tay của nàng, đi về phía ánh sáng dìu dịu trên mặt hồ Kim Hoa. . .
Kiếp sau nhất định phải hạnh phúc đó!
------
Dịch: MBMH Translate