Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 737 - Chương 737: Ông Lão

Chương 737: Ông Lão Chương 737: Ông Lão

Trương Lộc nhiều lần nhắc nhở trong lòng rằng lần này nhất định phải tỉ mỉ, trải nghiệm lữ trình qua lại.

Nhưng mà cô vẫn như trước, cái gì cũng không thể trải nghiệm được.

Bởi vì tốc độ thật sự là quá nhanh rồi.

Cô phát hiện mình chỉ là nháy mắt một cái.

Sau đó cảnh vật chung quanh liền thay đổi.

Nhìn chung quanh một phen, phát hiện đã ở trong nhà Hà Tứ Hải rồi.

"Tiểu Lộc đến rồi, vừa vặn, đến ăn trái cây." Lưu Vãn Chiếu vừa vặn bưng một bàn đĩa trái cây từ phòng bếp đi ra.

"Buông tay, sao còn không chịu buông ra?" Hà Tứ Hải tránh thoát tay Trương Lộc.

Gò má Trương Lộc ửng đỏ.

Nhưng không thể chịu thua, ngoài miệng gắt một tiếng, cố ý đem tay ở trên người cọ xát hai lần, vẻ mặt ghét bỏ.

Phảng phất như đang nói, tôi mới không cần nắm tay của anh đấy.

Sau đó cũng không thèm nhìn tới Hà Tứ Hải, thả hành lý xuống, sôi nổi chạy tới chỗ Lưu Vãn Chiếu, Đào Tử với Huyên Huyên chào hỏi từng người.

Huyên Huyên vốn dĩ đang ngồi trên ghế trượt xuống.

"Cái này cho em ăn."

Huyên Huyên đưa cho Uyển Uyển một cây kẹo sữa từ Fujiya.

Loại kẹo mút này đương nhiên không to bằng kẹo đường, thế nhưng rất thích hợp cho trẻ con ăn, rất là vừa miệng.

Cũng không biết là do lương tâm cắn rứt, cảm thấy băn khoăn, hay là bởi vì chị gái đã dạy dỗ nàng.

"hiahiahia ..."

Uyển Uyển cũng không khách khí, đưa tay nhận lấy, vui vẻ dậm chân.

"Chúng ta đi tìm khỉ con chơi đi?" Huyên Huyên nói.

"Được."

Sau đó hai cô bé tay cầm tay, chui vào Phượng Hoàng tập.

"Chờ em với."

Đào Tử vội vàng từ trên ghế trượt xuống, hoa quả cũng không ăn, đuổi theo.

"Ồ, không ăn trái cây nữa à? Chạy vào phòng làm gì vậy? Ra đây chơi với chị đi." Trương Lộc nghe vậy có phần kinh ngạc hỏi.

Lưu Vãn Chiếu mỉm cười không giải thích, Hà Tứ Hải càng sẽ không giải thích.

Trương Lộc cảm giác không đúng, hơn nữa ba đứa nhỏ chạy vào trong phòng, tại sao ngay cả một chút tiếng động cũng không có chứ.

Thế là cũng vội vã chạy theo.

Sau đó rất nhanh lại vội vã chạy trở về.

"Bọn nhỏ không thấy? Bọn họ không có ở trong phòng?" Nàng có phần hoảng sợ nói.

"Ồ ~" Hà Tứ Hải lơ đễnh nói.

"Ồ, anh nha, mấy đứa nhỏ đều không thấy, nếu như gặp phải nguy hiểm gì thì làm sao bây giờ?" Trương Lộc ở bên cạnh gấp đến độ giơ chân, đối với thái độ của Hà Tứ Hải rất là bất mãn.

May thay, lúc này Lưu Vãn Chiếu mở miệng giải thích: "Đừng lo lắng, Tứ Hải đã đem Phượng Hoàng tập đặt ổn định ở lối vào cửa phòng, nhìn như vào phòng nhưng trên thực tế chúng nó đi vào Phượng Hoàng tập rồi."

Trương Lộc nghe vậy vẻ mặt vui mừng chạy theo.

Thế nhưng rất nhanh lại chạy trở về với vẻ mặt không hài lòng, sau đó nhìn chằm chằm Hà Tứ Hải.

Cô lại không ngốc, đương nhiên đoán được, khẳng định phải có sự cho phép của Hà Tứ Hải hoặc yêu cần gì đó.

"Làm sao?"

"Tiểu Chu ..." Trương Lộc ôm chặt lấy cánh tay Hà Tứ Hải, cô làm nũng với hắn bằng một giọng nói nhũn nước.

"Ồ ~" Hà Tứ Hải vẻ mặt ghét bỏ mà đem cánh tay giật trở về.

"Đừng có làm cái bộ dạng này."

"Tôi là chị của cậu đấy."

Thấy mềm không được, Trương Lộc lại chống nạnh, vẻ mặt giống như là tôi là chị lớn vậy.

"Được rồi, Tứ Hải, anh đừng trêu chọc Tiểu Lộc nữa, để cho cô ấy đi đi." Lưu Vãn Chiếu ở bên cạnh cười nói.

Hà Tứ Hải nghe vậy lúc này mới khoát tay áo một cái.

"Đi, đi."

Trương Lộc nghe vậy lúc này mới hào hứng hướng về gian phòng chạy đi.

Trên đường nghĩ đến cái gì, quay lại, cầm theo túi đồ ăn vặt đã mang qua lên, lúc này mới tiến vào Phượng Hoàng tập.

Nhìn bộ dáng đó của cô ấy, Lưu Vãn Chiếu bật cười.

"Tiểu Lộc kỳ thực rất tốt, anh cũng đừng lúc nào cũng chọc giận cô ấy như vậy." Lưu Vãn Chiếu nói.

"Anh làm gì có." Hà Tứ Hải nói.

Lưu Vãn Chiếu lườm hắn một cái, có hay không cô nhìn không ra sao?

"Em ở đây đi, anh đi xuống lầu mua ít thức ăn." Hà Tứ Hải đứng lên nói.

"Em đi cùng với anh." Lưu vãn chiếu đứng lên nói.

"Không cần, thay quần áo phiền phức lắm, anh đi nhanh rồi về."

Bởi vì mới vừa tắm xong, trong nhà lại có sưởi, cho nên Lưu Vãn Chiếu mặc đồ bình thường ở nhà.

Hà Tứ Hải ra cửa, ngay lập tức cảm nhận được một sự mát lạnh chạy dọc gáy mình.

Bây giờ là cuối tháng hai, thời tiết ở Hợp Châu vậy mà vẫn còn lạnh như vậy.

Mấy ngày trước đây thậm chí còn trận tuyết nhỏ rơi xuống.

Hà Tứ Hải xuống dưới lầu, trời đang rất lạnh, không có ai hết.

Hà Tứ Hải hà ra một hơi, một đám sương mù trắng hình thành trong không khí rồi từ từ tan biến.

Đi siêu thị, có thể đi gara dưới lầu, cũng có thể lên tầng trên, ra khỏi cổng tiểu khu, từ cửa chính đi vào.

Hà Tứ Hải lựa chọn đi cửa chính qua.

Ra cửa tiểu khu, trong mắt là cảnh vật từng cây trụi lủi.

Khí mùa xuân đến rồi, mọc ra lá xanh liền dễ nhìn hơn, hiện tại một mảnh tiêu điều.

Cảnh quan bên cạnh cây xanh chính là con đường ven hồ.

Bên kia đường, chính là cảnh đài hồ Kim Hoa với bãi cát, lại sau đó chính là hồ Kim Hoa.

Hồ Kim Hoa quá lớn, đây là một cái hồ thật, là một cái hồ rất lớn, nào giống có nhiều chỗ, ao nước nhỏ cũng dám xưng là hồ, danh tự đánh thức khí thế bàng bạc, tất cả đều là lừa người.

Với nhiệt độ ở Hợp Châu vào mùa đông, hồ Kim Hoa là không thể nào đóng băng được.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment