Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 895 - Chương 895: Không Định Tính.

Chương 895: Không Định Tính. Chương 895: Không Định Tính.

Sau khi nghe cô ấy nói, Lưu Vãn Chiếu với Nghiêm Tú Ảnh mới phản ứng được.

Về phần ba đứa nhỏ, hoàn toàn không để ý đến những việc này.

"Cô vừa nói như vậy, hình như là thật? Hơn nữa, tôi không cảm thấy mệt mỏi trong suốt đoạn đường trên. Trái lại có một loại cảm giác cả người thông suốt." Nghiêm Tú Ảnh nghe vậy lập tức tiếp lời nói.

Trương Lộc với Lưu Vãn Chiếu cũng là gật đầu.

Lúc này các nàng cảm giác thân thể thư thái, tràn đầy năng lượng, cả người có một loại cảm giác như thoát thai hoán cốt.

"Được rồi, hỏi nhiều như vậy làm gì? Chỉ cho là một hồi cơ duyên mà thôi." Hà Tứ Hải ở bên cạnh lên tiếng nói, kết thúc đề tài này.

Lưu Vãn Chiếu với Nghiêm Tú Ảnh nghe vậy phản ứng lại, lập tức ngậm miệng không nói.

Chỉ có Trương Lộc tính cách cứng đầu, sau khi nghe còn muốn tiếp tục hướng Hà Tứ Hải truy hỏi cơ duyên gì.

"Phúc duyên thâm hậu, mọi việc trôi chảy, cơ thể nhẹ nhàng khỏe mạnh ..." Hà Tứ Hải thuận miệng nói.

"Thật sao?"

Trương Lộc với Nghiêm Tú Ảnh nghe vậy lập tức lộ ra vẻ mặt vui mừng.

Chỉ có Lưu Vãn Chiếu là không quan tâm nhiều, dù sao có Hà Tứ Hải bên cạnh, cô đã phúc duyên thâm hậu rồi.

Trương Lộc há mồm còn muốn hỏi lại.

Hà Tứ Hải vỗ nhẹ vào trán nàng một cái.

"Đừng nói nữa, hỏi ít thôi."

Trương Lộc sửng sốt một chút, nàng không nghĩ tới Hà Tứ Hải vậy mà sẽ "Đánh" người.

"Tôi là chị gái đó." Trương Lộc hậm hực nói.

Như là một con nai con tức giận, đưa tay liền muốn đánh trả lại Hà Tứ Hải.

Hà Tứ Hải lắc người một cái né tránh qua.

"Đánh em trai quá trễ rồi, hiện tại cô muốn đánh tôi, cũng đã muộn." Hà Tứ Hải cười nói.

"Mới không muộn, cậu đứng lại đó cho tôi." Trương Lộc nắm chặt nắm đấm đuổi tới nói.

Nhưng mà Hà Tứ Hải luôn nhanh hơn nàng một bước, nàng chính là đánh không tới, vung vẩy quả đấm nhìn qua như là đang cùng với không khí đấu trí đấu dũng vậy.

"Đào Tử, giúp chị ngăn hắn lại." Mắt thấy không đuổi kịp Hà Tứ Hải, Trương Lộc hướng về Đào Tử phía trước cầu viện.

"Ồ ..." Đào Tử ngây ngốc ngẩng đầu lên, còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra.

"Đào Tử làm sao có thể nghe lời cô ..." Hà Tứ Hải quay đầu lại đắc ý nói.

Nhưng lời còn chưa nói hết, chỉ thấy Đào Tử giang hai cánh tay ngăn ở trước mặt của hắn.

Hà Tứ Hải: ...

Nhìn Trương Lộc với Hà Tứ Hải ở phía trước đang nô đùa.

Nghiêm Tú Ảnh cảm thấy sự hiểu biết của mình đối với Hà Tứ Hải hình như lại được làm mới một lần nữa.

Đến cùng Hà Tứ Hải là người như thế nào?

Tính cách của mỗi người, từ lúc nhỏ cho đến khi trưởng thành, trên căn bản đều sẽ cố định, chỉ cần không chịu những thay đổi lớn trong cuộc sống, thì căn bản sẽ không có gì thay đổi.

Nhưng mà Nghiêm Tú Ảnh phát hiện, tính cách của Hà Tứ Hải không đứng ở biến đổi, bình thường xác thực trưởng thành thận trọng, nhưng thỉnh thoảng sẽ biểu hiện ra một loại tính cách khác, thậm chí là tích cách ngược lại.

"Cô cũng phát hiện ra rồi à?" Lưu Vãn Chiếu ở bên cạnh bỗng nhiên mở miệng nói.

"Chị Vãn Vãn." Nghiêm Tú Ảnh quay đầu lại gọi một tiếng.

Ngay cả Nghiêm Tú Ảnh cũng đã nhận ra, Lưu Vãn Chiếu là người thân cận nhất với Hà Tứ Hải làm sao có thể không nhận ra được chứ.

Lưu Vãn Chiếu sớm đã nhận ra từ lâu, tích cách của Hà Tứ Hải có phần khác biệt so với khi nàng gặp lần đầu tiên. Lúc mới bắt đầu, nàng còn tưởng rằng có liên quan đến đứa nhỏ.

Thế nhưng dần dần, nàng phát hiện ra không phải vậy, năng lực của Hà Tứ Hải ngày càng mạnh, tính cách của hắn cũng thuận theo trở nên càng thêm đa dạng, càng thêm sinh động, cũng không biết là tốt hay là xấu.

Nhưng nói chung, nàng không giải quyết được, hơn nữa bản thân Hà Tứ Hải cũng biết tình hình của mình, nhưng mà lại không giải thích thêm gì với nàng.

Nghĩ đến hẳn là không có gì nguy hại, Lưu Vãn Chiếu cứ như vậy an ủi mình.

"Đừng chạy, tôi sẽ bắt được anh nha ..."

Hà Tứ Hải trốn thoát khỏi móng vuốt nhỏ của Đào Tử, lại không chạy trốn được "Mắt nhìn chằm chằm" của Huyên Huyên ở bên cạnh.

Bởi vì Huyên Huyên muốn giữ gìn mối quan hệ tốt với chị Tiểu Lộc, tối nay liền phải hi vọng chị tiểu Lộc rồi, đương nhiên nịnh nọt tâng bốc, vì một miếng ăn, nàng cũng là liều mạng, mặt mũi của ông chủ cũng không cho.

Trương Lộc đuổi kịp, ở trên người Hà Tứ Hải "Mạnh mẽ" mà đập cho hai quyền, lúc này mới hài lòng bỏ qua.

"Đi thôi, tôi đưa mọi người đến chỗ khác chơi."

Nàng vẫy vẫy tay ra hiệu, đi đầu, bộ dáng như một người chị lớn.

Huyên Huyên vội vàng chạy lên trước, kéo tay của nàng.

Nàng sợ đi một mình, ông chủ sẽ tìm nàng tính sổ, cái mông của nàng nhưng không chịu được đánh.

Lúc xế chiều, mọi người đi dạo quanh gần đó, sau đó liền về nhà.

Đương nhiên, còn có món nướng mà Huyên Huyên mong đợi nhất.

"Anh đã nói với em rồi, trẻ con ăn nhiều đồ nướng, sẽ không cao lớn."

Nhìn thấy Huyên Huyên một gấp là một miếng thịt, dáng vẻ gọn gàng nhanh chóng, Hà Tứ Hải cố ý hù dọa nàng.

"Hả?" Huyên Huyên trợn mắt lên, kinh ngạc.

Sau đó nhìn xiên nướng trên tay, làm thế nào cũng không nỡ bỏ xuống.

"Nhưng mà ... Nhưng mà anh cũng đang ăn." Nàng nhìn trên tay Hà Tứ Hải nói.

"Anh đã là người lớn, anh không sợ."

Huyên Huyên nghe vậy, vội vàng đưa xiên nướng vào trong miệng, sau đó lại vội vã mà từ trên bàn nắm lấy một xiên khác.

"Làm sao, em không sợ mình sẽ không cao lên được à?"

"Sợ, cho nên em hiện tại phải ăn nhiều một chút, nếu không lúc lớn không cao, nhiều không có lời." Huyên Huyên nói xong, còn ra vẻ mình rất thông minh.

Hà Tứ Hải:...

Nói nàng cái gì được, nói nàng thông minh sao?

Chỉ có thể nói nàng là một người ham ăn, vì ăn, không có gì sợ hết.

Đám người Lưu Vãn Chiếu đều nở nụ cười.

Đừng nhìn vẻ ngoài ngốc nghếch của ba đứa nhỏ, nhưng có lúc, thật sự có thể khiến người lớn không thể nói được gì.

Đoàn người Hà Tứ Hải ở lại Lộc Thành thêm hai ngày, mới trở về Giang Hữu.

Bởi vì con trai chú hai của Hà Tứ Hải, Dương Dũng muốn tới.

Hắn là sang đây gặp Dương Bội Lan, nhận tiện cũng muốn gặp Hà Tứ Hải.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment