"Anh đang suy nghĩ gì thế?"
Trên đường trở về, Lưu Vãn Chiếu liếc mắt nhìn Hà Tứ Hải ngồi ở ghế sau từ kính chiếu hậu.
Đào Tử với Huyên Huyên rúc mình ở dưới nách của hắn, ngái ngủ.
"Không có gì, chỉ là có chút cảm khái mà thôi." Hà Tứ Hải nói.
"Là, cũng bởi vì có một người lính như Triệu Đại Quân, chúng ta mới có được một cuộc sống thoải mái như bây giờ, hắn xứng đáng với quốc gia này với nhân dân, người duy nhất có lỗi chỉ sợ sẽ là mẹ hắn ..." Lưu Vãn Chiếu nói xong, viền mắt lại có chút ướt át.
"Anh không phải cảm khái cái này."
"Vậy anh cảm khái cái gì?" Lưu Vãn Chiếu hiếu kỳ hỏi.
"Anh cảm khái ra khỏi nhà, dùng tiền thật nhanh, chúng ta chỉ mới đến ngày hôm qua đã bỏ ra hơn một ngàn tệ rồi."
Lưu Vãn Chiếu: (° -°〃 )
"Đúng rồi, tiền ở khách sạn bao nhiêu, anh đưa cho em."
"Hừ ~" Lưu Vãn Chiếu nghe vậy hừ lạnh một tiếng, rất không vui.
"Đúng rồi, còn có tiền taxi."
"..."
Cũng may mà Hà Tứ Hải làm ăn phát tài, nếu không hai ngày nay mất tiền, sẽ làm thịt hắn đau muốn chết.
"Tại sao không nói chuyện?"
"Nhất định phải phân chia rạch ròi như vậy sao?" Lưu Vãn Chiếu lái xe phía trước tràn đầy ủy khuất nhỏ giọng nói.
"Không phải, anh chính là cảm thấy, tiêu tiền của em không được tốt cho lắm." Hà Tứ Hải nghe vậy cũng có chút lúng túng.
Hắn lớn như vậy, ngoại trừ tiêu tiền của Lưu Tiểu Quyên với bà nội, hắn cũng chưa tiêu tiền của người phụ nữ khác bao giờ?
"Có gì không tốt chứ? Anh là bạn... Bạn trai của em nha." Lưu Vãn Chiếu lắp bắp nói, cuối cùng nói ra hai chữ bạn trai này ra.
Sau đó liếc mắt nhìn kính chiếu hậu, thấy Hà Tứ Hải cũng không có phản bác, lập tức vui vẻ.
"Nhưng như vậy, anh cảm thấy mình giống như là người ăn bám vậy."
"Cơm mềm nó không thơm à?" Lưu Vãn Chiếu bỗng nhiên nghịch ngợm nói một câu.
"Thơm."
"Ha ha ..."
Hai người nhìn nhau trong kính chiếu hậu, hai người đều vui vẻ lên.
Hai đứa nhỏ buồn ngủ mở mắt ra liếc nhìn, sau đó lại nhắm lại.
"Đúng rồi, vé máy bay trở về em đã đặt chưa? Anh cũng quên hỏi em mất, em đặt lúc nào? Đêm nay chúng ta có thể đến Hà Châu được không?" Hà Tứ Hải hỏi.
" y..."
"Em không phải là chưa đặt đấy chứ?" Hà Tứ Hải ngạc nhiên hỏi.
"Đã đặt trước rồi."
"Đặt trước là tốt rồi, vậy chúng ta đêm nay mấy giờ là đến Hà Châu?" Hà Tứ Hải hỏi.
"Hắc hắc, em đặt … đặt sau ba ngày nữa."
Hà Tứ Hải:( á khẩu)
"Chỉ là chuyện nhỏ, sao em lại đặt vé lâu như vậy?"
"Đương nhiên là đi chơi rồi, thật vất vả mới đi ra ngoài một chuyến, liền phải vội vàng trở lại, anh không cảm thấy rất tiếc sao? "
"Sẽ sao?"
"Đương nhiên, đi ra ngoài chơi, chỗ tiêu tiền nhiều nhất trên thực tế là đi lại với chỗ ở, còn dư lại du ngoạn gì gì đó, trên căn bản đều sẽ không tốn bao nhiêu tiền." Lưu Vãn Chiếu lời thề son sắt mà nói.
"Là thế này phải không?"
"Đương nhiên là như vậy, anh suy nghĩ một chút đi, anh tới Xuân Thành chờ một ngày hay chờ một tuần, giá vé máy bay khứ hồi có gì khác nhau chứ?"
"Hẳn là sẽ không?"
Dù sao bây giờ vẫn còn là mùa du lịch cao điểm, mặc kệ thời gian làm việc hay là ngày nghỉ, giá vé máy bay hầu như cũng không có thay đổi gì nhiều, đều là giống nhau.
"Cho nên, chúng ta sẽ có thời gian chơi vui vẻ rồi lại quay trở về sau."
"Đừng lừa phỉnh anh, khách sạn không cần tiền à?"
Hà Tứ Hải tặc tinh, làm sao có thể bị cô quay vòng vòng được chứ, lập tức liền nghe ra được điểm cô tránh đi chuyện quan trọng.
"Nhưng mà em cũng đã trả tiền rồi, không thể hoàn lại nha." Lưu Vãn Chiếu đắc ý nói.
"Hơn nữa anh suy nghĩ một chút đi, Đào Tử cũng thật vất vả mới đi ra ngoài một chuyện, khó khi có cơ hội, anh không muốn mang con bé đi nhìn xung quanh sao? Thị giác là cách giáo dục tốt nhất, trẻ con phải đưa ra ngoài nhiều một chút quan sát nhiều một chút, con bé sẽ có năng lực hơn, càng hiểu rõ hơn về thế giới này."
"Nói cũng có đạo lí lắm, nhưng mà có đúng là như vậy không?"
"Đương nhiên, em là giáo viên, em rất chuyên nghiệp nha."
"Được rồi, em đã thuyết phục được anh rồi, nhưng đây không phải đường thành phố trẻ hóa sao? "
Xe một đường đi tới, hoàn toàn khác với lúc họ đến.
"Hắc hắc, chúng ta sẽ đi Đại Lý."
"Chúng ta đi Đại Lý, chặng đường này ngắn hơn so với lộ trình đến thành phố Huệ Xuân, tốt hơn hết là đi Đại Lý."
"Anh nói sáng sớm em đem đồ đạc đều thu thập, còn tưởng rằng mọi chuyện xong xuôi chúng ta liền đi về chứ."
Đây cũng là lý do tại sao Hà Tứ Hải hỏi cô chuyện vé máy bay.
Đối với hành trình tiếp theo, Hà Tứ Hải hoàn toàn không cần quan tâm đến, đương nhiên lúc trước cũng không có.
Lưu Vãn Chiếu từ lâu đã lên kế hoạch cho tất cả.
Chờ xe đến chỗ ở Đại Lý, cũng chưa đến bảy giờ tối.
Hai đứa nhỏ ở trên đường đã ngủ qua một giấc nên tràn đầy năng lượng.
Nhìn thấy những phong cách kiến trúc hoàn toàn khác biệt và những khung cảnh nhân văn, đều tràn đầy phấn khởi.
Sau khi thu xếp chỗ ở xong, thả hành lý xuống, thẳng tiến đến thành cổ Đại Lý.
Thành cổ Đại Lý về đêm mang một phong cách khác hẳn.
Đèn đuốc sáng trưng, cổ kính.
Ngoài ra còn có nhiều cửa hàng đồ ăn nhẹ và đồ thủ công mỹ nghệ.
Thỉnh thoảng vang lên âm thanh du dương của đàn vĩ cầm, trống và tiếng hát từ những cửa hàng nhỏ ven đường, dưới sự đan xen của những ánh đèn hoa mỹ, toàn bộ thành phố cổ kính đều tản ra vẻ lười biếng và tĩnh lặng si mê người khác.
Hai đứa nhỏ rất vui vẻ, có ăn có uống lại có chơi.
Lưu Vãn Chiếu phụ trách chăm sóc hai người họ, Hà Tứ Hải thì phụ trách ở phía sau chụp ảnh cho bọn họ.
"Ba ba, cái này cho ba ăn." Đào Tử đưa cho Hà Tứ Hải đồ ăn vặt đang ăn còn dở.
Huyên Huyên cũng háo hức nhìn hắn.
Phía sau còn có đồ ăn ngon đang đợi cô đấy.
Hà Tứ Hải nhìn về phía Lưu Vãn Chiếu.
Lưu Vãn Chiếu nhún nhún vai biểu thị không thể giúp gì được, bởi vì cô cũng đã ăn no rồi, hơn nữa cô ấy còn phải kiểm soát cân nặng của mình nữa.
Vì vậy, cuối cùng Hà Tứ Hải chỉ có thể tiêu hóa.
Bốn người giống như là một gia đình bốn người thực sự, thong dong lang thang trong thành phố cổ kính này.
Đương nhiên điều kiện tiên quyết là phía sau không có cái đuôi nhỏ đó.
Phía sau bọn họ là một thanh niên với vẻ mặt u buồn.
Trên thực tế hắn cũng không phải là người, mà chỉ xuất hiện như một con người chẳng qua là bởi vì mượn ánh sáng của Huyên Huyên.
Hắn yên lặng đi theo sau Hà Tứ Hải và những người khác, cũng không nói chuyện.
Huyên Huyên đã nhận ra, liếc mắt nhìn về hắn, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Hà Tứ Hải.
"Trước tiên đừng để ý tới hắn, em cứ đi chơi đi."
Hà Tứ Hải hiện tại không muốn bất cứ ai làm phiền mình lúc này.
Người thanh niên có thể cũng biết hiện tại không phải là lúc thích hợp, nên yên lặng lùi vào trong bóng tối rồi biến mất không còn tăm tích.
"Có khách à?"
Lưu Vãn Chiếu quay đầu lại hiếu kỳ hỏi.
Hà Tứ Hải gật đầu, "Trước tiên đừng để ý tới hắn, chúng ta chơi của chúng ta."
"Vậy có sao không?" Lưu Vãn Chiếu có chút bận tâm hỏi.
"Đương nhiên là không sao, nếu là khách hàng, anh tự nhiên nắm giữ quyền lựa chọn." Hà Tứ Hải cười nói.
"Vậy chúng ta tiếp tục đi dạo phố, lần này chúng ta cùng nhau chụp ảnh chung." Lưu Vãn Chiếu kéo hắn, lấy cây gậy tự sướng ra.
"Ồ, cái này em mua lúc nào đấy?"
"Cửa hàng nhỏ phía trước, chỉ cần mười lăm đồng tiền, cũng không đắt lắm."
Lưu Vãn Chiếu nói xong, giơ gậy tự sướng lên, răng rắc một tiếng, chụp một tấm ảnh chung.
Nhưng mà hai đứa nhỏ quá thấp, trong hình chỉ có nửa cái đầu.
Cho nên vì chiếu cố đến hai đứa nhỏ, bọn họ chỉ có thể ngồi chồm hỗm xuống chụp.
Bức ảnh duy nhất chụp toàn bộ cơ thể đứng thẳng là lúc họ trở về, nhờ một người qua đường chụp cho bọn họ ở cổng thành cổ.
Hà Tứ Hải đặt tay ở trên vai hai đứa nhỏ, Lưu Vãn Chiếu khoác cánh tay của hắn, đầu nhẹ nhàng dựa vào trên người hắn.
Người một nhà cười nói rất vui vẻ.
------
Dịch: MBMH Translate