“Hôm nay có kế hoạch gì không?” Hà Tứ Hải vừa mặc quần áo vừa hỏi.
Lưu Vãn Chiếu đang chải tóc cho Đào Tử.
Còn Huyên Huyên thì chạy ra ban công hét lên với Nhị Hải, tỏ vẻ cô nhóc đã dậy rồi.
“Oaaaa, chào buổi sáng nhé bà biển cả.”
“Oaaaa, chào buổi sáng nhé ông mặt trời.”
“Oaaaa, chào buổi sáng nhé mây ơi.”
“Oaaaa, con cũng dậy sớm nè.”
Hì hì.....
........
“Hôm nay chúng ta sẽ đi suối Hồ Điệp, tuy là bây giờ sắp sang tháng 8, nhưng chắc chúng ta sẽ được nhìn thấy bươm bướm.” Lưu Vãn Chiếu nói.
“Có ý định đi Thiên Long Tự không?” Hà Tứ Hải hỏi.
“Có, em tính trên đường trở về sẽ ghé vào đó, bởi vì cũng gần.” Lưu Vãn Chiếu nói.
“Vậy điều chỉnh một chút, hôm nay chúng ta sẽ đi Thiên Long Tự trước.” Hà Tứ Hải nói.
“Được.” Lưu Vãn Chiếu chẳng hỏi lí do, lập tức đồng ý.
Đây là điểm khôn khéo của cô, đàn ông không thích phụ nữ hỏi nguyên do.
Lúc muốn nói hắn nhất định sẽ nói.
Nhưng nếu không muốn nói, mà cứ một mực truy hỏi, một lần hai lần thì không sao, nhưng càng hỏi nhiều, hắn sẽ càng thấy phiền.
“Huyên Huyên, đừng có ở bên ngoài gào nữa, mau lại thay đồ đi.”
Lưu Vãn Chiếu nói xong, cũng tự mình cười “hì hì”, thật đúng là quỷ gào.
“Em còn chưa chào buổi sáng với bé chim và bé cá mà.” Huyên Huyên chạy vào trong bất mãn nói.
“Sáng sớm gì nữa, mặt trời đã lên đến mông rồi, nhanh đi thay quần áo đi, chúng ta còn ra ngoài ăn sáng.” Lưu Vãn Chiếu kéo cô bé lại nói.
“Khách sạn không có bữa sáng sao?” Hà Tứ Hải hỏi.
Tối hôm qua bọn họ ở Xuân Thành, ăn uống ngay trong khách sạn.
“Có thì có, nhưng mùi vị chắc chắn không ngon như ở ngoài, chúng ta ra ngoài ăn.” Lưu Vãn Chiếu vừa nói vừa giúp Huyên Huyên thay đồ.
“Để em, em tự thay được.”
Huyên Huyên bất mãn đẩy cô ra, coi thường ai thế?
“Vậy thay nhanh nhé.” Lưu Vãn Chiếu gõ nhẹ lên đầu cô bé.
Cô nhóc lập tức lấy hai tay ôm đầu, Lưu Vãn Chiếu lại hôn lên má cô, xoay người đi thu dọn đồ đạc.
“Hừ, hôn em một cái, tí nữa em sẽ hôn lại, còn đánh em, em sẽ về méc mẹ.” Huyên Huyên vừa mặc quần áo vừa than thở nói.
Đợi mọi người thu dọn xong, Lưu Vãn Chiếu dẫn mọi người ra khỏi khách sạn, sau đó đi qua bảy ngõ tám ngách mới đến được một tiệm ăn sáng.
Tiệm ăn này nhìn qua có chút lâu đời, nhưng bên trong chật ních người, bên ngoài còn bày tạm mấy cái bàn, cũng có không ít người ngồi, ồn ào náo nhiệt.
Hà Tứ Hải gọi một phần thịt xé sợi, Lưu Vãn Chiếu chọn một suất cơm niêu, còn Đào Tử và Huyên Huyên gọi bánh bột đậu, Hà Tứ Hải cảm thấy cái này có chút giống với món óc đậu phụ của Hợp Châu.
Khi đã ăn no, bọn họ cùng xuất phát đến Thiên Long Tự.
Chùa không xa, lại còn đến sớm, xung quanh cũng chẳng có mấy người.
Chắc tại nằm sát chân núi nên khá mát mẻ.
Mấy đoàn du lịch đang hướng dẫn mọi người tập hợp.
Chùa Thiên Long có thể nói là biểu tượng của Đại Lý, chứng kiến văn hóa lịch sử, “vạn cổ vân tiêu tam tháp ảnh, chư thiên phong vũ nhất lầu chung”, thấm thuần đạo làm người của đời xưa.
Năm đó “Thiên long bát bộ” được quay ở đây, hoàng đế của Đại Lý đều xuất gia làm hòa thượng ở đây.
Trong số đó vị hoàng đế thứ mười sáu của Đại Lý Đoàn Chính Nghiêm, chính là nguyên mẫu của Đoàn Dự trong “Thiên long bát bộ.”
Mà vị hoàng đế đời thứ mười lăm chính là cha của Đoàn Chính Nghiêm, Đoàn Chính Thuần, ông cũng xuất gia đi tu tại chùa Thiên Long.
Sự tài giỏi của Kim Dung nằm ở đây, ông thích trộn lẫn lịch sử cùng dã sử và suy nghĩ của riêng mình, làm cho người ta sinh ra cảm giác cực kỳ chân thực, như thể những nhân vật hư cấu này thật sự tồn tại trong lịch sử.
Điều này cũng khiến một số người đã từng đọc qua một số tiểu thuyết của Kim Dung cho rằng mình hiểu sai về lịch sử.
Nhưng mà là một trong những công trình kiến trúc lâu đời nhất, hùng vĩ nhất tọa lạc tại phía nam Trung Quốc, tự nhiên sẽ có phong cảnh độc đáo.
Toàn thể Thiên Long Tự tràn ngập bản sắc dân tộc, thấm nhuần văn hóa lịch sử, làm người ta mở rộng tầm mắt.
“Chậm một chút, cẩn thận kẻo ngã.” Lưu Vãn Chiếu ở phía sau nhắc nhở.
“Không sao, ngã cho biết đau, mấy đứa nó sẽ tự khắc đi chậm lại.” Hà Tứ Hải nói.
“Ở đây đều là xi măng, ngã đau thì phải làm sao bây giờ?” Lưu Vãn Chiếu vẫn lo lắng nói.
Đang nói chuyện, Đào Tử đụng phải một người già, may mà không làm bà ngã xuống.
Đào Tử chắc cũng biết là mình sai, lập tức cả mặt tràn đầy lo lắng, cẩn thận xin lỗi: “Bà ơi, cháu xin lỗi bà.”
“Ta không phải là bà, ta còn là dì.” Bà lão vẻ mặt nghiêm túc nói.
“Dì....dì?”
Đào Tử cẩn thận nói, nghĩ thầm, đây rõ ràng là một bà cụ mà.
“Ơi.”
Bà lão vẻ mặt tươi cười đáp một tiếng, trông rất vui vẻ.
“Dì nhận lời xin lỗi của cháu, không sao cả, đi chơi đi, cẩn thận kẻo ngã.” Bà ấy nói.
“Cảm ơn bà.” Hà Tứ Hải cùng Lưu Vãn Chiếu vội vàng chạy tới cảm ơn.
“Hừ, sao lại là bà, phải gọi là dì.” Bà lão bất mãn chờ bọn họ.
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi, lúc nãy cháu thật sự không nhìn ra, nhưng mà gọi là dì, người đâu có giống là dì chứ? Nhìn khí chất cùng cách ăn mặc, gọi là chị cũng hợp lý.” Hà Tứ Hải cười nói.
Bà lão vốn dĩ mặt mày u ám lập tức liền tươi như hoa.
Hơn nữa Hà Tứ Hải còn trực tiếp gọi là chị, nói: “Chị, cảm ơn chị, lúc nãy đứa nhỏ không cẩn thận đụng vào chị.”
Lưu Vãn Chiếu ở bên cạnh lén che mặt lại, cảm thấy quá xấu hổ.
Nhưng bà lão ngược lại rất vui vẻ, kéo tay Hà Tứ Hải nói: “Không sao đâu, trẻ con hoạt bát là tốt, nhưng mà cậu nhóc này cũng thật dẻo miệng, bên ngoài nhiều kẻ xấu, trông bọn trẻ cho tốt, dù cho không phải là người xấu, thì bị ngã cũng không hay.”
“Phải, phải, chị nói đúng lắm.” Hà Tứ Hải vội nói.
Lúc này Huyên Huyên cũng đi đến.
Bà lão kinh hỉ nói: “Ai yô, hai cô nhóc này đều là con nhà cậu à, dễ thương quá, đến đây, dì cho cái này ngon lắm.”
Nói xong liền cởi ba lô muốn cho bọn nhỏ đồ ăn.
“A... chị, không cần, không cần đâu.” Lưu Vãn Chiếu vội vàng ngăn lại, nhưng gọi tiếng chị này mặt cô cũng ửng hồng.
Chủ yếu là bà lão ở trước mắt này mà gọi bằng chị thật sự có chút không thích hợp.
Nhưng cũng phải thừa nhận là một bà lão rất thời thượng, tuy rằng dáng vẻ bình thường, nhưng bà vẫn đánh mắt, gắn mi giả, thoa son, uốn tóc, mặc sườn xám khoác áo choàng, trang sức trên người lại càng không thiếu.
Đáng tiếc khí chất cũng không tốt lắm, dáng người đầy đặn, dung mạo bình thường, làm bà chẳng có chút nào quý khí, mà có cảm giác bắt chước người ta.
Nhưng được cái mặt mũi hiền lành, nói chuyện rất ấm áp, cực kỳ nhẹ nhàng dễ nghe.
Bà lấy ra hai cái bánh gạo từ trong túi, đưa cho Đào Tử và Huyên Huyên.
“Nếu dì đã cho, thì hai đứa nhận lấy đi.”
Lưu Vãn Chiếu còn chưa kịp từ chối, Hà Tứ Hải đã lên tiếng trước, cô cũng chỉ có thể từ bỏ.
“Cảm ơn dì ạ.” Thấy Hà Tứ Hải gật gật đầu, hai cô nhóc cũng không khách sáo nữa.
Bà lão lại đeo chiếc ba lô màu sắc sặc sỡ lên vai, cười nói: “Các cháu đến tham quan sao?”
“Đúng vậy. Chị giỏi quá, mới nhìn qua đã biết rồi.” Hà Tứ Hải cười nói.
Lưu Vãn Chiếu ở bên cạnh liếc hắn, cái này không phải là rõ ràng quá sao?
“Đại Lý là nơi tốt, chồng ta là thi nhân, hắn rất tài hoa......” Nói đến người chồng, bà lão nét mặt hồng hào, hai mắt giống như tỏa ra hào quang.
“Vì Đại Lý rất đẹp, nên hắn đã ở lại nơi này.” Bà lẩm bẩm nói.
------
Dịch: MBMH Translate