Chương 107:
Chương 107:Chương 107:
Lâm Nhàn cười quay sang thẩm phán "Thưa thẩm phán, sáng nay, vợ chồng Vương La Hoa đã liên lạc với tôi và sẵn sàng ra hầu tòa để làm chứng về số tiền quyên góp 30000 nhân dân tệ nhận được. Mặc dù tạm thời bổ sung thêm nhân chứng, nhưng hai nhân chứng này mới là người nắm rõ câu chuyện của năm đó nhất. Hy vọng thẩm phán có thể đồng ý cho ông bà Vương La Hoa ra tòa.”
Luật sư đối phương nghe vậy lập tức cau mày, sau đó cũng nhận thấy con cái của hai người già đều có vẻ choáng váng, thậm chí là kinh hãi.
Anh lập tức hiểu rằng hai người họ đã che giấu một điểm mấu chốt rất quan trọng.
Vì thế, anh ta lập tức nói "Tôi phản đối, việc bổ sung tạm thời là không phù hợp với quy định."
Thẩm phán "Yêu cầu của nguyên đơn là hợp lý, chấp nhận nhân chứng mới tham dự phiên tòa."
Lâm Nhàn nhếch nhẹ khóe môi cười.
Vương La Hoa cả đời chưa từng làm chuyện gì sai trái. Chỉ có chuyện của Lâm Nhàn là khiến ông khó ăn khó ngủ, đêm nào cũng gặp ác mộng.
Hai người già khoảng 80 tuổi, tóc bạc trắng, có vết sẹo bỏng từ tai trái trở xuống. Có thể thấy, tai nạn lúc đó không hề nhỏ.
Người đỡ ông lão đi vào chính là vợ ông, Lý Mỹ Quyên, thoạt nhìn dáng vẻ bọn họ đều là người nông thôn, quần áo cũng không mới.
Cả đời hai người chưa bao giờ chính thức bước vào tòa án, nhưng phút cuối họ đã ở đây. Lâm Nhàn đang ngồi trên ghế nguyên đơn, khi cô nhìn thấy hai người già đi vào, ánh mắt cô nhìn về phía họ.
Đã nhiều năm kể từ khi sự việc xảy ra. Lâm Nhàn thực sự không còn nhớ họ trông như thế nào, nhưng bây giờ khi gặp lại, cô nhận ra rằng họ đã già đi rất nhiều
Vương La Hoa đi qua lối đi của nhân chứng, khi đi ngang qua Lâm Nhàn, ông dừng lại, quay vê hướng cô và cúi đầu thật sâu với Lâm Nhàn.
"Xin lỗi."
Lâm Nhàn gật đầu "Ông nhanh ngồi xuống đi Tới nơi này rồi, chúng tôi hỏi vấn đề gì, ông liền trả lời lại cái đấy. Sự thật là sự thật, ông không cần giấu giếm, cũng không cần vì tôi mà đỡ lời."
Vương La Hoa cười khổ nhìn Lâm Nhàn, đứa nhỏ này đã thay đổi rồi. Mặc dù lúc đầu đứa trẻ nói năng nhỏ giọng nhưng lại có phần ôn nhu. Nhưng bây giờ thì thành như thế này, cũng có một phần "công lao" của ông trong đó. Ông còn có tư cách gì để nói?
Vương La Hoa ngồi lên bục nhân chứng, Lâm Nhàn là người đầu tiên đặt câu hỏi.
"Người ngồi ở đây có phải tên là Vương La Hoa đúng không?”
Vương La Hoa hít sâu một hơi, quay đầu nhìn về phía hai đứa con mình trên khán phòng, cuối cùng lại nhìn thẩm phán với vẻ mặt kiên quyết, lớn tiếng nói "Đúng vậy."
"Ông có phải là một trong những nạn nhân vụ tai nạn xe hơi ở thành phố Thông Đài ba năm trước không?”
"Đúng vậy.' "Khi ông ở trong bệnh viện, một bệnh nhân tên Tôn Mạn Hoa đã cho ông vay 30000 nhân dân tệ. Ông có nhớ điều này không?"
Vương La Hoa tựa hồ đang suy nghĩ xa xôi, chậm rãi rơi nước mắt "Tôi nhớ, sau khi có hóa đơn chỉ trả một phần, bà ấy đã đưa tiền cho tôi."
Lâm Nhàn không hề cảm động khi thấy nước mắt mà vẫn tiếp tục hỏi "Năm đó, người đứng ra để gây quỹ từ thiện là Lâm Nhàn, cũng chính là tôi có đảm bảo đưa cho ông một số tiền nào khác ngoài 30000 không?
Vương La Hoa lắc đầu "Không có."
Lâm Nhàn nhìn thẩm phán "Tôi hỏi xong rồi."
Tôi cảm thấy như ông già nói dối.
Trong khi nói chuyện, ông ta không dám nhìn Lâm Nhàn.
Có thể là ông ấy đang bị uy hiếp, ví dụ như trong tay Lâm Nhàn có thứ gì đó.
Tôi nghĩ lão ấy sợ bị cư dân mạng mắng nên mới bất đắc dĩ phải ra tòa...
Sau đó thẩm phán nhìn luật sư Hứa Thư Hàn "Anh có gì muốn hỏi không?"
Luật sư gật đầu, đứng dậy đi vê phía Vương La Hoa "Tại sao ông không đồng ý khi phóng viên muốn phỏng vấn?"
Vương La Hoa cười khổ "Vì hổ thẹn."