Chương 139:
Chương 139:Chương 139:
Lâm Nhàn vẫn cười "Tôi cũng không phải là người không thể, chờ Hoa Xá gọi điện, bọn họ có thể cho anh cái gì?"
Tiên Tường Vân im lặng, Lâm Nhàn nói tiếp "Theo tôi được biết, lợi nhuận của "Đêm sinh tồn nơi hoang dã" chỉ có 13 lần. Nếu lấy "Love is Here" theo tiêu chuẩn đó thì không quá 10 lần. Nếu 10 triệu của anh tính lãi gấp 10 lần thì quả thực là 100 triệu. Nhưng, anh có nghĩ Hoa Xá sẽ dành cho anh lợi ích lớn như vậy không?”
Tiền Tường Vân im lặng, Hoa Xá đương nhiên không thể mua lại cổ phần với giá gấp 10 lần.
Lâm Nhàn hỏi "Vậy liệu bọn họ có tính mua cổ phần với giá thấp hơn không? Liệu số tiền đó có đủ để trang trải doanh thu nhà ở khu phòng Tương Ninh của anh không?”
Tiên Tường Vân "Việc bọn họ làm không được, tôi làm sao biết cô có thể làm được?”
Lâm Nhàn không có trả lời, mà tiếp tục nói "Nếu bọn họ không thể cho anh một cái giá thỏa đáng, vậy chỉ có thể hứa hẹn với anh một vài lợi ích để đạt được hợp tác. Anh Tiên Tường Vân, tôi nghĩ mục tiêu của anh là để Hoa Xá góp vốn?"
Tiền Tường Vân không ngờ Lâm Nhàn lại biết rõ ràng như vậy về chuyện của Tương Ninh. Anh có chút không nói nên lời trong giây lát, nhưng vẫn tiếp tục im lặng và không nói thêm gì.
Lâm Nhàn sau đó mỉm cười và hỏi "Khu phòng Tương
Ninh khoảng cách lớn đến mức nào? Ít nhất là cần 300 triệu phải không? Hoa Xá sẽ góp vốn? Tôi tin rằng nhà ở tại khu phòng Tương Ninh có đủ điều kiện để đầu tư, nhưng Hoa Xá thì không. Sau 2 phút, nếu anh vẫn không muốn gặp, tôi sẽ coi như anh đã bỏ cuộc."
Lâm Nhàn cúp điện thoại, ngẩng đầu nhìn cửa sổ kéo rèm, sau đó quay người ngồi xuống chiếc ghế gỗ dài ngoài văn phòng.
4637 lo lắng hỏi cô "Anh ta liệu có xuống không?”
Lâm Nhàn lắc đầu "Dự án này phụ thuộc quá nhiều vào vay ngân hàng. Tiên bán trước không đạt chỉ tiêu và Cường độ trả nợ không theo kịp. Dòng vốn trong các giai đoạn sau của dự án không được kiểm soát tốt, dẫn đến việc ngắt nguồn vốn hiện tại. Ngân hàng sẽ không cho vay thêm tiền và khoản thanh toán của dự án sẽ không được hoàn trả. Khi tôi đến đây hôm nay, công việc xây dựng vẫn chưa dừng lại. Anh ấy đã đến mức dù có vách đá phía trước, vẫn phải lao đầu vào cố gắng."
"Anh ấy sẽ xuống" Lâm Nhàn vừa dứt lời, cánh cửa sau lưng đã mở ra.
Tiên Tường Vân xuất hiện ở cửa. Anh ta giống như một lão già đầu trọc tích, thêm một cái bụng bia tròn tròn, vẻ mặt mệt mỏi kiệt sức, hiển nhiên, đúng như lời Lâm Nhàn nói, anh không có đường lui.
"Xin chào, tôi tên là Tiên Tường Vân." Người đàn ông cười gượng nói, sau đó mở cửa văn phòng bên cạn, để lộ một ít bụi bặm bên trong "Mời vào."
Lâm Nhàn theo anh ta vào, Tiền Tường Vân bật điều hòa và cầm ấm trà.
Anh ta lấy một chiếc ghế sạch sẽ cho Lâm Nhàn và để cô ngồi trên đó.
Lâm Nhàn không nói gì, sau khi cô ngồi xuống đã đặt một chiếc vali lên bàn. Đôi mắt của Tiền Tường Vân lóe lên, nhìn vào chiếc vali, anh cảm thấy hơi căng thẳng.
Tiên Tường Vân bồn chồn hỏi "Cô có thể nói tại sao lại nghĩ tới việc này không?”
Lâm Nhàn”"Tôi nhìn thấy phòng ở sắp đạt đỉnh cao, vị trí cũng tốt nhưng sẽ thật đáng tiếc nếu lại thành một toà nhà chưa hoàn thiện. Tôi sẵn sàng góp vốn vào, nhưng điều đó còn phụ thuộc vào sự chân thành của anh."
Tiền Tường Vân cười khổ "Diễn viên có thể kiếm được bao nhiêu tiên? Cô có biết tôi cần bao nhiêu tiền cho dự án này không ?".
Lâm Nhàn bắt chéo chân, xoay chiếc vali trước mặt rồi mở ra.
Đó là cả một hộp đựng đầy tiền giấy, màu đỏ và sặc sỡ, trong giống như một chiếc rương cứu mạng.
Tiên Tường Vân nhìn vào Lâm Nhàn trong mắt tràn đầy nghi hoặc, mang theo một tia hy vọng không rời.
Lâm Nhàn đẩy vali tới trước mặt, sau đó đưa tay nhấp một ngụm trà uống "500 triệu coi như tiên đặt cọc."
Lâm Nhàn không rảnh nói vấn đề thực lực, cô chỉ hỏi "Anh có dám đánh cược không?”