Chương 154:
Chương 154:Chương 154:
Im lặng vài giây, Lâm Nhàn lại ậm ừ "Đôi chân của anh rất quan trọng."
Văn Sóc "Tôi hiểu rồi, chuyện của công ty cô không cần lo lắng, dù sao tôi vẫn là ông chủ của Giai Dịch Gia, cho nên tôi vẫn có quyền quản lý chuyện này.'
Lâm Nhàn cười khúc khích "Nhìn theo cách này, tôi cảm thấy bản thân hơi phụ thuộc vào anh."
Người ở bên kia hiển nhiên sửng sốt một chút, sau đó nói "Không sao đâu"
Lâm Nhàn chưa kịp phản ứng thì đã điện thoại đã bị ngắt kết nối.
Lâm Nhàn xoay điện thoại lại, sửng sốt một lúc rồi cười khúc khích.
Phía sau cô hai bước, Nguyễn Trạch Minh đứng ở đó, người đại diện An Đông của anh nói "Tôi đi nói chuyện với cô ấy thì sao?
Nguyễn Trạch Minh lắc đầu "Không cần.' Tuy thời gian hai người ở bên nhau rất ít nhưng anh lại rất hiểu cô.
Lâm Nhàn nghe được thanh âm, quay đầu nhìn Nguyễn Trạch Minh, nở nụ cười rạng rỡ, nói 'Lúc ở trên sân khấu, cảm ơn anh."
Cô biết, sau khi bản thân phá hủy CP, lời Nguyễn Trạch Minh nói tiếp lúc đó chính là giúp chia sẻ một phần hỏa lực, tuy cô không cần nhưng anh vẫn làm.
Vì vậy, cô cảm thấy mình nên cảm ơn anh.
An Đông vẫn không nhịn được hỏi "Sao cô lại gấp gáp muốn hủy nó đi như vậy? CP này vốn tốt cho cả hai người." Lâm Nhàn cười khúc khích "Điều đó chỉ tốt cho tôi. Tôi không có người hâm mộ, nhưng diễn viên Nguyễn có tới 90 triệu người hâm mộ trên weibo. Giống như tôi đang chiếm tiện nghi của anh ấy vậy."
Nhưng Nguyễn Trạch Minh bằng lòng, An Đông nghĩ.
Nhưng An Đông vẫn hỏi "Trong trường hợp này, không cần cô..."
Lời còn chưa dứt, Lâm Nhàn quay đầu nhìn anh, lời nói trong miệng An Đông bỗng nhiên nghẹn lại. Anh không biết tại sao, nhưng chỉ một cái nhìn của Lâm Nhàn đã khiến anh vô thức im lặng.
Lâm Nhàn lúc này mới ngẩng đầu nói "Bởi vì tôi không cần..."
An Đông tức khắc ngơ ngác, không cần, trong giới giải trí ai mà không ham muốn những thứ này?
Lâm Nhàn quay đầu nhìn bầu trời tối đen bên ngoài, nghiêm túc nói "Từ khi bước vào giới giải trí, tôi đã trải qua nhiều khó khăn không kém gì hôm nay."
Trong đôi mắt đen láy, cô bình tĩnh nói ra sự thật tàn khốc "Chưa có ai thay tôi nói một lời nào, kể cả người dám đứng cạn tôi cũng không."
Cơ thể Nguyễn Trạch Minh cứng đờ, cảm thấy lời này là nói ra cho chính mình nghe.
"Tôi một mình bước vào vòng tròn này, con đường phía trước là vực thẳm, phía sau như gai nhọn. Tuy nhiên, hiện tại tôi có thể vượt qua hết thảy.'" Lâm Nhàn mỉm cười nói với An Đông "Tôi tại sao phải lựa chọn thỏa hiệp? Tôi cũng đã nhìn thấy bầu trời tối tăm, cho nên không cần thiết phải sợ hãi nữa."
Nói xong, cô nhấc chân rời đi, người quay phim bên cạn choáng váng khi ghi hình. Nhưng ngay sau khi hoàn hồn lại, anh ta đuổi theo.
Nguyễn Trạch Minh đứng ở cửa, nhìn bóng dáng cô rời đi, nói với An Đông bên cạn "Sau khi gặp cô ấy một lần, anh sẽ hiểu cô ấy là người như thế nào. Người như vậy không thể ở lại với người đã từng buông tay mình."
An Đông sửng sốt, sau đó quay đầu nhìn Nguyễn Trạch Minh "... Mặc dù lúc đầu là do anh và công ty quyết định, nhưng Nguyễn Trạch Minh cũng vẫn tuân thủ quy củ.
Nhưng nhìn thấy Nguyễn Trạch Minh như vậy, An Đông lại cảm thấy có lỗi với anh.
Ở đầu bên kia, cổ đông gọi cho Lâm Nhàn chưa đầy 5 phút sau khi cúp máy đã nhận được cuộc gọi từ Văn Sóc.
Vương Đông cười khẩy, nói với những cổ đông khác xung quanh "Nhìn thằng nhóc Văn gia này đi, hắn thật sự cho rằng có cổ phần nhiều hơn là có thể không xem ai ra gì được sao? Đúng là không biết rõ thân phận của mình."
Nói xong, ông trả lời điện thoại và nhấn loa ngoài với vẻ mặt chế nhạo. Trong ấn tượng của ông, Văn Sóc là một cậu nhóc ngồi co ro trên tầng cao nhất, không dám tiến tới, nhát gan. Một kẻ không biết gì về giới giải trí, một tên ngốc dễ bị lừa.