Chương 201:
Chương 201:Chương 201:
Nó cũng hài lòng với thời gian làm việc ngắn hạn và không hề phàn nàn về mức lương thấp. Còn thường xuyên tăng ca buổi tối, chỉ cần nói với nó một tiếng, nó sẽ ở lại làm thêm.
Chưa kể, còn không cần trả thêm tiền lương tăng ca.
Nói thật, đứa nhỏ này tuy nhỏ, nhưng tay chân lại rất nhanh nhẹn. Số lượng sản phẩm được làm bằng tay không kém gì nhiều thợ kỳ cựu
Nhờ có nó mà hai tuần nay ông cảm thấy dễ thở hơn.
Lúc này, ông thực sự buồn vui lẫn lộn khi biết tin nó không làm nữa. Lời nói đã nói ra, như chén nước đã đổ đi, ông vừa rồi còn kêu không cần.
Ông chưa kịp nghĩ ra nên tiếp lời như thế nào thì vợ ông vừa nghe nói không cần lương đã vui vẻ nói "Được, được, tất nhiên không có vấn đề gì. Chúng ta đều là thành viên trong cùng một gia đình nên nếu muốn xin nghỉ thì nghỉ đi."
Lâm Nhàn gật đầu với vợ bác Lâm "Cảm ơn."
Vợ bác Lâm "Người cùng một nhà cần gì nói cảm ơn?”
Bác Lâm giận dữ kéo vợ đi, bà vợ quay lại nói với bác Lâm “Con bé còn không cần tiền lương hai tuần Đó là ba nghìn lận."
Bác Lâm thì thầm vào tai vợ "Nhà máy đang thiếu người."
Vợ bác Lâm cười nói với ông "Đứa cháu của tôi cũng đi làm trong kỳ nghỉ hè, nhưng gần đây nó không có nơi nào tìm được việc làm Hãy để nó đến phụ.”
Nghe vợ nói, bác Lâm bình tĩnh lại và hỏi "Đáng tin cậy sao?” Vợ bác Lâm "Dĩ nhiên rồi."
Hai người không biết rằng cậu bé đó lười biếng đến mức chỉ làm việc được ba ngày đã xin nghỉ. Lập tức khiến bác Lâm chỉ có thể tự mình bắt tay vào làm việc trong ngày để kịp tiến độ thi công.
Tất nhiên, đây là tất cả những điều sau này.
Lúc này Lâm Nhàn quay đầu nhìn Tôn Mạn Hoa bên cạn, hỏi 'Mẹ đã xem được căn nào chưa?”
Tôn Mạn Hoa sửng sốt, thành thật trả lời "Đã xem qua."
Lâm Nhàn mỉm cười với Bối Tiểu Vi và hỏi "Mẹ tôi đã nhìn thấy gì?"
Bối Tiểu Vi nói "Dì thực sự thích căn có bốn phòng ngủ và một phòng khách.”
Lâm Nhàn gật đầu "Rất tốt, tôi cũng thích."
Bác Lâm và vợ ở một bên kinh ngạc nhìn Lâm Nhàn, yếu ớt hỏi "Con có biết giá nhà ở đây không?"
Họ đã vay tiền để mua nhà, nhưng có lẽ gia đình này thậm chí còn không có khả năng vay được tiên để trả khoản đặt cọc đầu tiên, đúng không?
Lâm Nhàn quay đầu cười nhìn bọn họ, hỏi "Bác, bác tưởng cháu đưa bọn họ tới đây để uống trà thôi sao?"
Bác Lâm ...'
Tôn Mạn Hoa trong lúc nhất thời không nói nên lời, với ý nghĩ đến đây mua nhà, xem ra hôm nay không thể qua loa được.
Bị Lâm nhàn chặn lại, bác Lâm chỉ có thể cười hỏi "Nini, cháu là người mua nhà à? Lâm Nhàn khẽ mỉm cười "Vâng"
Bác Lâm biết gần đây cô có chút nổi tiếng nên hỏi "Cháu kiếm được tiền sao?"
Lâm Nhàn "Bác nói buồn cười quá. Chẳng lẽ số tiền cháu trả lại cho bác một tháng trước là do cháu lấy trộm sao?"
Trong thời gian Tôn Mạn Hoa lâm bệnh, bà đã vay mượn tiên của nhiều người thân, bạn bè, trong đó có bác Lâm. Dù bác Lâm là người giàu có nhất trong số rất nhiều anh chị em, nhưng ông lại là người cho mượn ít tiền nhất. Có lẽ vì vợ là người quản tiền nên họ chỉ vay được từ bác Lâm tổng cộng 10000 nhân dân tệ.
Rốt cuộc cũng đã ra tay giúp đỡ người khi thấy họ gặp khó khăn nên Lâm Nhàn vẫn nhận ân tình này. Nhưng nếu nói để Lâm Nhàn mang ông ấy đội lên đầu mà thờ phụng, thì xin lỗi, cô không làm được điều này.
Đây là vấn đề của ân tình, dù cho cả nhà bác Lâm luôn cao cao tại thượng, lên mặt dạy đời, suốt ngày đòi nợ, gặp mặt liên chỉ cây dâu mắng cây hòe.
Vì vậy, ân tình này cũng không còn nhiều nữa, bác Lâm còn không giúp đỡ cô nhiều như Văn Sóc.
Khi trả số tiền lần này, Lâm Nhàn yêu cầu Lâm Thanh trả lại toàn bộ số tiền với lãi suất tối đa do Trung Quốc quy định.