Chương 210:
Chương 210:Chương 210:
Tuy nhiên, hiện tại bà sắp khỏi bệnh và các con của cô đều có triển vọng, lối đi mới.
Tôn Mạn Hoa cuối cùng cũng thoát khỏi cơn ác mộng của cuộc đời mình và tự hỏi tại sao bản thân lại may mắn đến thế?
Lâm Nhàn thấy mọi người cuối cùng cũng bình tĩnh lại nên đưa họ đến nhà hàng phương Tây gần nhất để ăn tối. Tôn Mạn Hoa và những người khác chưa bao giờ ăn loại món ăn như này trước đây, nhưng sau khi ăn họ khá bất ngờ khi nhận ra nó có vị rất ngon.
Lâm Nhàn cười nói "Con chỉ muốn cho nhà mình nếm thử qua một chút, thế giới rất rộng lớn, có rất nhiêu cảnh đẹp, đồ ăn ngon mà chúng ta chưa từng thấy hay nếm thử. Sau này con sẽ dẫn mọi người đi thưởng thức những thứ này, con cũng sẽ từ từ dẫn mọi người đi du lịch khắp mọi nơi."
Tôn Mạn Hoa nghe xong gần như rơi nước mắt, vì vậy khi Lâm Nhàn đề nghị mua một ít quần áo cho ba người họ, bà không có từ chối.
Ba người nhanh chóng theo Lâm Nhàn đến tâng hai của trung tâm mua sắn, toàn bộ tâng này chứa đầy các cửa hàng quần áo.
Đương nhiên, ba người nhà họ Lâm chưa bao giờ mua sắm quần áo ở nơi này. Nếu các bạn cùng lớp của Lâm Thanh lâu lâu được đến đây mua quần áo thì khi vê họ sẽ phải khoe khoang rất nhiều ngày. Vì vậy, dù chưa từng đến đây nhưng bọn họ đều biết đồ ở chỗ này không hề rẻ.
Lâm Thanh từng nghe những người đó nói vài lời thì biết dù giá trị các món đồ ở đây có giá từ 1000 tệ trở lên, rất đắt.
Thành thật mà nói, những gì cô mặc từ trước đến nay chỉ được bán với giá chục tệ bởi người bán hàng rong, đột nhiên chị gái lại muốn mua bộ quần áo trị giá hơn 1000 nhân dân tệ cho cô, điều này khiến bản thân cảm thấy khá ngượng ngùng .
Tuy nhiên, cô sắp vào đại học, vậy tại sao không thay một bộ quần áo mới?
Tôn Mạn Hoa cảm thấy hôm nay là ngày tốt lành vì bệnh của mình sắp khỏi, con gái mua cho mình một ít quần áo vẫn là có thể chấp nhận được. Lâm Phong nhìn đôi giày mòn ở lòng bàn chân, cậu sẽ không muốn để cho mẹ mua cho mình quá nhiều quần áo, nhưng có thể sẽ cần mua một đôi giày mới.
Ba người theo Lâm Nhàn đi vào một cửa hàng quần áo nữ, mỗi người có một suy nghĩ riêng, nhân viên trong cửa hàng đang dẫn những khách hàng khác đi mua sắm. Nghe thấy tiếng động, bọn họ quay lại nhìn thì thấy một người phụ nữ đeo khẩu trang bước vào cùng với bà người ăn mặc khổ sở, vì vậy không có nhân viên nào chịu bỏ khách trước mặt mà tiến tới đón bọn họ.
Người quản lý cửa hàng vẫn đang tính toán ở quầy nhìn thấy liền nhanh chóng đi qua, nở nụ cười đi tới "Hoan nghênh đã tới cửa hàng, mời ngồi qua đây, tôi lấy cho mọi người cốc nước."
Lâm Nhàn dẫn ba người đến khu vực nghỉ ngơi rồi ngồi xuống, một lúc sau, quản lý cửa hàng mang bốn ly nước được đựng trong cốc dùng một lần tới.
"Xin mời từ từ dùng, cho tôi hỏi cô thích loại quân áo như thế nào? Để tôi cho người mang tới."
Lúc quản lý cửa hàng đang nói chuyện, Lâm Nhàn đã bưng trà lên nhấp một ngụm rồi nhìn Lâm Thanh. Người quản lý cửa hàng lập tức ngầm hiểu và quay lại nhìn theo. Cô gái trước mặt vẫn còn là học sinh cấp ba, trên người vẫn còn phảng phất khí chất của trẻ con.
Người quản lý cửa hàng mỉm cười hỏi "Tiểu thư, cho hỏi cô thích kiểu dáng quần áo nào? Hay cô muốn tôi mang mọi người đi dạo quanh cửa hàng để xem qua?"
Lâm Thanh có chút thụ sủng nhược kinh, khoảng thời gian trước đây cô luôn theo mẹ đến tiệm quần áo trên đường. Ông chủ đã dõi theo cô lớn lên từ khi còn nhỏ, nên cứ tùy tùy tiện tiện mà buôn bán. Cô chưa bao giờ được ai đó coi mình như một cô công chúa nhỏ mà đối xử như thế này.
Vì vậy, cô có chút thận trọng khi trả lời "Em không biết mình phù hợp với kiểu dáng nào?"