Chương 216:
Chương 216:Chương 216:
Lâm Nhàn nhìn vào cha mẹ của hai nữ sinh, sau đó nói " "Bọn họ không nói cho mấy người biết, không phải bởi vì cho rằng bản thân thi không tồi sao? Đại khái là sau khi công bố điểm, liền không nhớ rõ mình đã từng làm bài thi như thế nào chăng?"
Mai Trác Tĩnh, Tô Lam Nghi ”...
"Chờ xem kết quả thi, mới biết chính mình làm không được. Dứt khoát chọn quăng cái nồi này lên đầu Lâm Thanh, trượt kỳ thi tuyển sinh đại học là do tay bị thương...
Nghe xong lời này, cha Tô tức giận đến run rẩy "Cô, cô nói hươu nói vượn."
Lâm Nhàn nói "Tôi có nói hươu nói vượn hay không thì mấy người cũng không quan tâm. Nếu không đưa ra được bằng chứng thì dù có nói thế nào cũng chỉ là lời nói nhảm. Từ khi thi tới giờ cũng đã trôi qua một tháng, sao không thấy bọn họ nói gì đến, hơn nữa vết thương trên tay của họ chắc giờ cũng đã lành rồi phải không?”
Bố Tô "..."
"Vậy..." Lâm Nhàn vươn tay "Bọn họ còn có thể chứng minh thương tật sao?"
Mọi người ”...
Nói xong, Lâm Nhàn lại vỗ vỗ lưng Lâm Thanh, sau đó nói "Tại sao em đánh người? Nói cho mọi người biết đi."
Lâm Thanh nhìn chủ nhiệm lớp một cái, sau đó nói "Bọn họ khắp nơi mắng chị gái em, xong còn chạy tới trước mặt em mà mắng, cho nên em mới nhịn không được." Lâm Nhàn quay đầu nhìn những người phía sau, sau đó hỏi "Cái này không phải là xứng đáng sao?"
Mọi người ”..."
Một nữ sinh còn ở lại lớp hét lên "Chúng tôi mắng cô quả thật là không đúng, nhưng cậu ấy có thể mắng lại Dựa vào cái gì lại đi đánh người khác?"
Lâm Nhàn ghét bỏ nói "Không phải do mấy người không có chị gái để em tôi mắng sao?"
Nữ sinh đó "... '
Chủ nhiệm lớp liền nhịn không được mở miệng nói "Đây không phải là lần đầu tiên Lâm Thanh đánh người."
Lâm Nhàn lại cười "Chứng tỏ đây không phải là lân đầu tiên tôi bị mắng."
Chủ nhiệm lớp "..."
Bởi vì Lâm Nhàn không chịu nhượng bộ, bầu không khí nhất thời có chút nghiêm túc, Lâm Nhàn khó nói chuyện hơn bọn họ nghĩ.
Sắc mặt của chủ nhiệm lớp xấu đến mức gần như trở nên trắng bệch, mặc dù đây là lần đầu tiên Lâm Nhàn tiếp xúc với giáo viên này nhưng cô vẫn nhìn ra sự tình. Chủ nhiệm lớp không hề nhắm vào Lâm Thanh mà là... nhắm vào chính cô.
Cô giáo dạy lớp của Lâm Thanh có lẽ khoảng 56 hoặc 57, và tên bà ấy là Triệu Lâm Đức. Vì béo phì nên da thịt hai bên má khi tức giận liền run lên.
Đôi mắt bà hơi nheo lại, bộ quân áo màu đen quấn chặt quanh người.
Một lúc sau, bà mới tìm lại được giọng nói của mình "Cô Lâm, tôi là giáo viên, tôi hiểu rõ mọi chuyện ở trường hơn phụ huynh như cô."
Lâm Nhàn "Vậy thì cô giáo, tôi phải nói cho cô biết, tôi là chị gái của Lâm Thanh. Em ấy là người như thế nào, tôi hiểu rõ hơn những người ngoài như cô."
Triệu Lâm Đức tức giận cười "Tôi là loại người nào? Cô là loại người nào?”
Lâm Nhàn mỉm cười, đứng dậy đi về phía giáo viên, gõ lên bàn trước mặt Triệu Lâm Đức và hỏi "Cô cho rằng tôi là loại người nào?”
Nghe xong lời này, Triệu Lâm Đức nhấp nháy miệng nhưng không hề nói ra âm thanh gì.
Đúng vậy, Lâm Thanh là người có tính cách hiền lành, nhưng cô lại bao che khuyết điểm của người nhà hơn cả Lâm Nhàn.
Tuy nhiên, trong gia đình này, có lẽ cô là người duy nhất bị các bạn cùng lớp ở trường tấn công, vì chị gái Lâm Nhàn. Rốt cuộc chuyện lừa đảo quyên tiền lúc trước cũng là tội hình sự.
Nếu các bạn cùng lớp ở trường nói điều gì đó khó chịu thì có lẽ nguyên nhân bắt đầu từ những điều này.
Tương tự, thành kiến của Triệu Lâm Đức về Lâm Nhàn cũng có xuất phát điểm giống như vậy.
Lâm Nhàn vẫn luôn biết, trên thế giới này có một ít những người già bảo thủ, có thể nói là bọn họ vừa cố chấp vừa vô dụng, nhưng lại thích nhìn đời bằng ánh mắt cao cao tại thượng.
Cũng giống như thời cổ đại có những tú tài nghèo kiết xác đi chỉ huy chiến tranh, họ không có năng lực gì nhưng lại nói rất nhiều.