Chương 248:
Chương 248:Chương 248:
Tất cả những gì cô cần làm chỉ là đến trường nói chuyện, ông có thể cho cô một câu trả lời thỏa đáng ngay lập tức.
Dù chính mình cũng hiểu rằng thay vì cho cô một câu trả lời thỏa đáng, ông nên cho cô một câu trả lời vừa lòng.
Nhưng bất kể là loại nào, Lâm Nhàn vốn dĩ có thể ngăn chặn sự việc xảy ra với ít ảnh hưởng nhất ngay từ giai đoạn đầu.
Nhưng cô đã không làm vậy, nên hiệu trưởng cảm thấy cơ hội mà Lâm Nhàn dành cho ông không đủ thành ý.
Vì cái gì mà cô ấy không tự mình đến tìm ông nhờ giúp đỡ?
Lâm Nhàn mỉm cười "Bởi vì tôi không cần Tôi là người nắm giữ chứng cứ, nên người cần tìm tới trao đổi là... thầy "
Xã hội này chính là như vậy, ai chiếm thế thượng phong, thì chính là lão đại .
Người nắm giữ trong tay sinh tử của kẻ khác mới có thể đứng ở vị trí cao cao tại thượng. Bây giờ sự việc đã đến nước này, không nhắc đến Triệu Lâm Đức, có lẽ chức vụ hiệu trưởng cũng sẽ bị liên lụy.
Lâm Nhàn không phải là người có thể nắm giữ sinh tử của học sinh trường trung học Bình Tây, nhưng cô nắm giữ sinh tử của hiệu trưởng và Triệu Lâm Đức.
Vậy tại sao lại muốn cô phải tự tìm đến? Cô chỉ cần đợi, nếu trường trung học Bình Tây vẫn coi Lâm Nhàn là học sinh, Lâm Thanh là học sinh thì nhất định sẽ thay họ lên tiếng. Như vậy, Lâm Nhàn cũng sẽ không đem chuyện này làm tới tuyệt tình.
Hiệu trưởng "Tôi..."
Lâm Nhàn "Bây giờ chuyện đã xảy ra, không còn gì để nói nữa."
Lâm Nhàn cúp điện thoại, cô nghe điện thoại chỉ để hiệu trưởng hiểu được nguyên nhân tại sao mình lại làm đến mức này. Cô không có tâm trạng nghe hiệu trưởng nói.
Nói một ít, cuộc sống có bao nhiêu khó khăn.
Nói một ít, học sinh vô tội như thế nào.
Nói một ít, mọi người nên rộng lượng ra sao.
Bởi vì những chuyện này, Lâm Nhàn ngay từ đầu đều đã cân nhắc tới.
Cuộc sống khó khăn, nhưng vốn dĩ có ai dễ dàng đâu? Học sinh vô tội, Lâm Thanh chẳng lẽ có tội sao? Con người nên rộng lượng, nhưng ai tử tế với tôi?
Lâm Nhàn nhìn vào điện thoại của mình, nhẹ nhàng nói "Sinh hoạt không dễ, học sinh vô tội, người nên rộng lượng, tình nghĩa với trường học cũ, ta đều đã cân nhắc tới. Ta chờ đợi hai ngày, chính là sự suy xét của tôi."
4637 trầm mặc một lát rồi nói "Tôi hiểu, ký chủ."
Lâm Nhàn “Chính là, khi ta lùi một bước thì người khác sẽ tiến một bước. Ta càng lùi thì họ càng tiến lên. Cuối cùng phát hiện, bọn họ căn bản không cần ta cân nhắc những chuyện này."
4637 cười cười "Không phải trước kia ký chủ từng nói, con người giữ lại phần thiện lương, cho dù không được đáp lại cũng đáng giá sao?"
Lâm Nhàn mỉm cười nhẹ nhàng rời khỏi gốc cây nơi cô đang nghỉ ngơi, nói Đúng vậy." Lâm Nhàn bước vào trong ánh nắng, toàn thân thả lỏng, cô không nợ bất kỳ kẻ nào cả.
Hiệu trưởng sắc mặt tái nhợt nhìn chiếc điện thoại di động trong tay, trong lòng vừa hận lại vừa hối hận. Ông hận cơ hội mà Lâm Nhàn dành cho mình không đủ bao dung. Cũng hối hận vì tự mình cho rằng Lâm Thanh đã tốt nghiệp nên suy xét cho việc nghỉ hưu của Triệu Lâm Đức, mà lười quản.
Hiện tại Bộ giáo dục đã phái người xuống điều tra, sau cuộc điều tra này, không biết liệu bản thân có còn giữ được cái ghế hiệu trưởng đã ngồi mấy năm nay hay không.
Lập tức phải nghỉ hưu sớm, tại sao chính mình lại gặp chuyện như thế này?
Bây giờ không chỉ mỗi hiệu trưởng gặp khó khăn mà Triệu Lâm Đức cũng khó thoát khỏi.
Sự việc đã đến mức này, nhà Mai và nhà Tô chỉ bị mắng chửi trên mạng. Nhưng còn bà, sắp phải đối mặt với nguy cơ mất tư cách giảng dạy, dù thực tế, Triệu Lâm Đức vốn đã nghỉ hưu.
Trở lại trường học chỉ là vì trường thiếu nhân lực, bà quay lại giúp đỡ, lương hằng tháng được trả rất thấp.
Nhưng với tình hình hiện tại, bà thậm chí có thể mất chức giáo viên, rốt cuộc vì sao chính mình lại muốn nhúng tay vào? Nằm nhà nhận lương hưu không phải thoải mái hơn sao?