Chương 26T:
Chương 26T:Chương 26T:
4637 sửng sốt "Có sao?"
Lâm Nhàn đi vòng qua bình phong, nhìn xem các bàn khách ở đối diện, sau khi quan sát cẩn thận, cô xác định không có người nào đặc biệt xa lạ.
Lâm Nhàn nói "Ngươi không có chú ý tới, chứng tỏ ngươi là người thiếu chuyên nghiệp.
4637 "Vậy... chúng ta nên làm gì?”
Lâm Nhàn "Chuyên nghiệp " Cô thở dài nói "Chúng ta ăn cơm trước đi Một mình tôi đói." Nói xong cô quay người trở về.
4637 còn sốc hơn "Hả? Cô gọi tôi ra ngoài mà chỉ nói có thế thôi sao?" Rảnh rỗi???
Mặc dù Lâm Nhàn không truy đuổi kẻ đang theo dõi cô, nhưng 4637 vẫn thận trọng lẻn vào camera giám sát của khách sạn để quan sát.
Sau đó nó quay lại và nói với Lâm Nhàn "Tôi không nhìn thấy ai trong camera giám sát Ký chủ, cô có muốn tự mình kiểm tra không?”
Lâm Nhàn "Nếu ta cần tự mình làm thì tại sao ta lại cần người?"
4637 "Nhưng ký chủ, kỹ năng của cô tốt hơn tôi "
Lâm Nhàn lạnh lùng hỏi "Cho nên?"
4637 "Được rồi Ký chủ đợi chút, tôi sẽ kiểm tra ngay."
Lâm Nhàn sau đó ngồi trở lại chỗ ngồi, cầm ly nước dừa trong tay lên uống một ngụm.
Lý Văn Cường không nói nên lời nhìn cô và hỏi "... Cô có chắc mình không muốn một ly rượu không?"
Lâm Nhàn nhấp một ngụm nước dừa, đáp "Không uống, rượu quá khó uống "
Lý Văn Cường thở dài "Cô như vậy sau này làm sao xả giao?”
Lâm Nhàn khiếp sợ "Làm sao tôi có thể xã giao? Anh suy nghĩ nhiều quá."
Lý Văn Cường “...' Hiện tại cô chính là đang xã giao đó
Dù đã qua mấy tháng ở chung, nhưng Lý Văn Cường vẫn tràn đầy tò mò với Lâm Nhàn.
Trong thời gian này, anh biết kỹ năng diễn xuất của Lâm Nhàn rất tốt. Anh cũng biết Lâm Nhàn là một người rất tùy tính.
Nhưng anh vẫn không thể đoán được Lâm Nhàn và những chuyện thế tục này xa hay gần đến mức nào.
Trong làng giải trí, không ai có thể thiếu xã giao. Bao gôm cả Chiếu Phàm lúc này đang ăn rau, cho dù có địa vị có cao đi chăng nữa cũng không thể thoát khỏi hai chữ "xã giao" này.
Vì vậy, nhiêu người nổi tiếng đã chuyển sang đầu tư sau khi kiếm được bọn họ sẽ từ từ di chuyển về phía hậu trường. Nếu thất bại, lại tiếp tục ca hát và diễn xuất ở phía trước.
Nói đến cùng, những người còn đang chật vật diễn kịch trước mặt công chúng vẫn còn một khoảng cách nhất định để có thể sống tự lập.
Nhưng dù ở hậu trường hay trước sân khấu, việc giao lưu là điều không thể thiếu
Lâm Nhàn vẫn còn cách xa mục tiêu rời khỏi vòng tròn này để sống tự do tự tại. Vì vậy, cô ấy không thể tránh thoát khỏi việc giao tiếp xã hội.
Tuy Lý Văn Cường nghĩ như thế, nhưng Lâm Nhàn đã ăn đồ ăn một cách nghiêm túc cả đêm. Từ đầu đến cuối, cô thậm chí còn không tự nâng cốc chúc mừng.
Cô ấy thực sự không muốn giao tiếp
Lý Văn Cường chỉ có thể chân thành kêu lên "... a nhàn ơi nhàn "
Lâm Nhàn sửng sốt " " Gọi kiểu gì vậy?
Lý Văn Cường "Cô không muốn nâng cốc sao?"
Lâm Nhàn cúi đầu nhìn nước dừa trong tay mình, sau đó lại nhìn rượu trong tay Lý Văn Cường, sau đó hỏi "Anh nghiêm túc đấy à?"
Lý Văn Cường "... Ờ..."
Lâm Nhàn khó xử "Không phải là không thể. Nhìn xem, tôi không phải uống rượu nhưng lại đi kính rượu với người khác không phải là chiếm tiện nghỉ của bọn họ sao? Như vậy thì không hay lắm. Đương nhiên, nếu anh thực sự yêu cầu thì tôi cũng không ngại "
Cô trông vừa thuần lưng vừa vô tội nhưng khi mở miệng lại nói ra ngôn ngữ ác quỷ "Nếu không trước kính 10 ly nhé?"
Cô chưa bao giờ thấy một yêu cầu kỳ lạ như vậy và tất nhiên cô có thể thỏa mãn ý muốn này.
Lý Văn Cường khóe miệng giật giật "... Ha ha, cô lăn đi uống nước dừa đi."
Lâm Nhàn "... Chậc, rõ ràng là anh kêu tôi nâng ly.'
Lý Văn Cường "...' Đạo diễn trước kia chịu đựng cô ấy như thế nào?
"A hắt hơi." Vương Thành Quân sờ mũi, sau đó nói "Tôi cảm thấy có người đang nói xấu tôi."