Chương 263:
Chương 263:Chương 263:
"Quỷ mê" còn chưa tiến vào nửa đoạn sau, cũng chưa phải lúc phát huy toàn lực tuyên truyền.
Nhưng vẫn có thể úp úp mở mở được.
Ngày hôm sau, mọi người trong đoàn làm phim Quỷ mê lên đường đến địa điểm ngoại cảnh đầu tiên.
Vị trí này nằm ở một ngọn núi tương đối hẻo lánh, tuy chưa được phát triển nhưng phong cảnh quả thực rất đẹp.
Lý Văn Cường đã huy động được rất nhiêu vốn đầu tư và xây dựng một ngôi nhà vừa mới hoàn thành ở đây.
Hơn nữa cách đó không xa cũng xây dựng mấy căn nhà sắt, có thể coi là phòng ngủ của mọi người.
Bởi vì môi trường nơi này không tốt lắm nên đừng nghĩ đến việc ở ký túc xá đơn lẻ.
Kể từ lúc Lâm Nhàn bắt đầu quay phim đến bây giờ, cuối cùng cô cũng có được bạn cùng phòng của riêng mình, đó không phải ai khác chính là Thời Phi.
Theo lời của Lý Văn Cường "Sau vài tháng làm quen với nhau, tôi biết miệng của cô lợi hại đến mức nào. Tôi nghĩ trong đoàn phim này người duy nhất mà Thời Phỉ sẵn sàng đến gần cô. Tôi nghĩ, cho dù cô nói hai câu cũng không đắc tội được cô ấy. Vậy thì cô cứ ở chung ký túc xá với cô ấy đi Dù sao trước đây hai người cũng đã từng tham gia một chương trình tạp kỹ cùng nhau nên không tính là người xa lạ."
Vì môi trường nên tình hình trong ký túc xá đương nhiên không tốt, không thể so sánh với khách sạn được. Nó cách làng gần nhất khá xa, kéo điện nước khó khăn, nên không thể kéo lên núi được.
Nguồn điện dùng trên núi lần này là máy phát điện, và nước được đưa đến từ một thác nước cách đó không xa.
Lúc mới nhìn miễn cưỡng còn có hình dáng nhà ở, nhưng khi đến gần ký túc xá, lại thấy trong này chẳng có gì cả, chỉ có những chiếc giường tầng khung sắt, may mà Lý Văn Cường vẫn còn chút lương tâm, mỗi ký túc xá đều được trang bị máy điều hòa.
Khi Lâm Nhàn mới đến ký túc xá, không khí bên trong nóng đến mức có thể nướng chín một con gà sống.
Giản Mộc Hạnh nhìn nhìn bà chủ, nghĩ rằng một người như Lâm Nhàn, cô thậm chí còn đặt phòng riêng cho trợ lý mình trong khách sạn, chắc chắn sẽ đầy oán hận với nơi này.
Không ngờ Lâm Nhàn lại khá bình tĩnh, còn dễ thích nghi với cảnh tượng trước mắt hơn Giản Mộc Hạnh.
Cô bước vào ký túc xá, vứt hành lý xuống, sau đó nhìn Giản Mộc Hạnh hỏi "Em có thể hay không ngủ với những trợ lý khác, 8 người một phòng, chắc không thành vấn đề chứ?"
Giản Mộc Hạnh cảm động đến mức gần như khóc, cô ấy thực sự đang lo lắng cho mình
Ký túc xá của Giản Mộc Hạnh nằm trong một tòa nhà khác, ký túc xá của trợ lý rất đông đúc, cũng vì để cấp thêm không gian cho các diễn viên.
Lâm Nhàn nhìn qua và thấy rằng môi trường ký túc xá của trợ lý khác cô rất nhiều. Một phòng có 8 giường, không tính là nhỏ nhưng ... không có máy lạnh. Lâm Nhàn nhìn Giản Mộc Hạnh hỏi "Em có thể không? Ở đây, chị cũng không có biện pháp mở phòng riêng cho em."
Giản Mộc Hạnh mỉm cười nói 'Bà chủ, không có việc gì em không thể."
Lâm Nhàn và Giản Mộc Hạnh thích tỏ ra vô cảm khi lần đầu gặp nhau, nhưng sau đó giữa hai người lại giống như tình mẫu tử.
Lâm Nhàn che giấu ý cười mà nói đùa "Hiếm khi thấy em cười nhưng em khá dài dòng”.
Nụ cười của Giản Mộc Hạnh đông cứng trên khuôn mặt của cô ấy ... Dài dòng?
Khi Lâm Nhàn trở lại ký túc xá, Thời Phỉ đã đến.
Cuộc sống của một diễn viên luôn có thăng trầm, Thời Phỉ mới bước chân vào ngành này, nên chưa thể nào bắt đầu hưởng thụ. Nhưng đối với môi trường trước mắt cũng thấy không quen, cho đến nay cô chỉ đóng phim hiện đại chứ chưa bao giờ đến địa điểm xa như vậy.
Đây là lân đầu tiên cô đến đây, chính mình thực sự sợ hãi trước một ký túc xá như vậy.
Tất nhiên, nhìn từ góc độ khác thì Thời Phỉ là người may mắn, cô chưa từng trải qua việc đóng vai quân chúng, sống dưới tâng hầm hay ăn bánh bao như Lâm Nhàn.