Sinh Hoạt Nghỉ Hưu Ở Giới Giải Trí (Dịch Full)

Chương 287 - Chương 287:

Chương 287: Chương 287:Chương 287:

Coi đây là tài sản mà Văn Sóc đáng được nhận từ Văn gia, Văn Sóc ngoan ngoãn tiếp quản mà không hề tranh cãi hay làm ầm ï.

Khi đó Trương Thiệu Thừa cũng lo lắng ông chủ mới từ trên trời rơi xuống sẽ tới chấn chỉnh công ty, đây không phải điều đáng lo ngại nhất, điều đáng lo ngại nhất chính là anh ta cái gì cũng không biết, còn muốn đuổi người

Điều đó không hẳn đúng, anh ta vốn là ông chủ lớn nhất của Giai Dịch Gia, và dường như có quyền lợi này.

Nhưng đối với những người không biết nhiêu về ngành này, Trương Thiệu Thừa thực sự lo lắng rằng họ sẽ phá hoại công ty.

Nhưng Trương Thiệu Thừa có lo lắng thế nào đi nữa, cũng là chuyện vô ích.

Bởi vì Văn Sóc căn bản không quan tâm

Từ khi Văn Sóc nhậm chức cho đến nay, ngoại trừ việc bày tỏ một vài ý kiến vê vấn đê của Lâm Nhàn, anh ấy vẫn có thái độ hoàn toàn thoải mái với công ty.

Dù công ty thua lỗ hay kiếm tiền, Văn Sóc một năm qua đều không quan tâm đến điều đó.

Vì vậy, trong một năm qua, địa vị của Trương Thiệu Thừa trong công ty vẫn được giữ nguyên như khi Văn Giai Dịch còn ở công ty.

Anh không phải là người có năng lực, nếu không công ty sẽ không thua lỗ. Nhưng trong thâm tâm anh rất quan tâm đến việc giữ vững địa vị của mình, dù chỉ là tổng giám đốc được thuê nhưng anh luôn coi mình là ông chủ của công ty. Cũng may anh chưa từng khiêu khích Văn Sóc. Văn Sóc không muốn tuyển một người mới nhậm chức và anh cũng không muốn chuyện này xảy ra.

Nhưng dù có trốn được mùng một cũng không trốn khỏi mười lăm. Lần này, anh vẫn dính líu đến Lâm Nhàn.

Khi nghe tin Bạch Ưu Minh tức giận đến công ty, Trương Thiệu Thừa chỉ có thể gặp trực tiếp cô.

Bạch Ưu Minh mặc áo khoác len màu nâu, xách một chiếc túi hàng hiệu cao cấp, giận dữ bước vào văn phòng.

Cô ấy mở miệng nói "Trương tổng, tôi có thể coi là lão làng trong công ty. Khi tôi còn rất nghèo, Trương tổng đã quý mấn tôi và bỏ ra rất nhiêu công sức để đào tạo. Tôi rất biết ơn. Tôi không phải là người vô ơn. Tuy tôi đã trở nên nổi tiếng, nhưng cuối cùng, tôi không chấm dứt hợp đồng với công ty như những người khác”.

Trương Thiệu Thừa có thể nói cái gì? Trước kia cô ấy không nổi tiếng, chỉ có thể nghe chính mình rèn luyện. Hiện tại nổi tiếng, cô ấy tự nhiên có chút tự tin, nếu đã tới, Trương Thiệu Thừa chỉ có thể lùi lại một bước.

Anh cười nói "Tôi biết mà, cô là cô gái ngoan, ngồi xuống nào. Chuyện này từ từ nói đi, tôi đứng về phía cô, cô còn chưa biết sao?"

Bạch Ưu Minh nghe càng thêm ủy khuất "Anh đứng về phía tôi, nhưng Lâm Nhàn quá khi dễ người. Tôi đã đàm phán hợp đồng với quản lý Chu của Phong Đẳng, chúng tôi đã đi ra ngoài ăn cơm uống rượu không dưới 10 lần. Tôi đã chi bao nhiêu cho đại ngôn này? Tốn bao nhiêu tinh lực cho chuyện này? Anh có thể hỏi chị Viên, tôi đây đã tận tâm tận lực."

Trương Thiệu Thừa gật đầu, Bạch Ưu Minh cười lạnh nói "Cô ta, Lâm Nhàn quả thực không tệ, quay lại chỉ cân cùng Lý tổng nói mấy câu, liền có thể cướp đi hợp đồng của tôi. Chuyện này, ai cùng tôi nói lý lẽ?"

Trương Thiệu Thừa an ủi cô "Không sao đâu, không sao đâu. Anh vừa cho em xem một đại ngôn mới, son môi của thương hiệu Ngải Đức."

Bạch Ưu Minh tức giận "Đây là chuyện cô ấy thiếu tôi một cái đại ngôn thôi sao Tôi đang đàm phán hợp đồng với Phong Đẳng, trong công ty ai mà không biết? Cô ấy nói lấy liền lấy đi, vậy tôi làm sao ở công ty làm người được? Hơn nữa, cô ấy, Lâm Nhàn, nghĩ mình là ai? Cô ấy đã kiếm được tiền cho công ty chưa? Còn những năm qua tôi đã kiếm được bao nhiêu tiền cho công ty? Chưa nói đến công lao, thì cũng nên xem khổ lao của tôi chứ."

Trương Thiệu Thừa rót trà cho cô “Mong cô hãy bình tính lại, việc này Tôi sẽ đi nói chuyện lại với Văn tổng."
Bình Luận (0)
Comment