Chương 300:
Chương 300:Chương 300:
Anh đá nhẹ vào chân cô ấy, Lâm Nhàn giật mình và thoát khỏi giao diện trò chơi.
Văn Sóc đi loanh quanh trong văn phòng, thản nhiên nói "Cô Bạch Ưu Minh, cô tổng cộng đã liên hệ với ba công ty. Kỳ thực, mỗi công ty đều lớn hơn chỗ này, Giai Dịch Gia, nhưng cô vẫn chưa quyết định ký hợp đồng với bọn họ. Chẳng phải vì các điều kiện chưa được thỏa thuận hợp lý thôi sao?"
Văn Sóc quay đầu lại nhìn Bạch Ưu Minh, thấy cô muốn nói, liên ngắt lời "Không cần kiếm cớ, chỉ cần cô không có ý định rời khỏi công ty thì sẽ không gặp bọn họ. Gặp mặt thì đã đại biểu ý nghĩa gì?"
Đồng tử của Bạch Ưu Minh co lại và cô không nói nữa, tuy nhiên, mọi người đều kinh ngạc nhìn Bạch Ưu Minh, bao gôm cả Viên Ni.
Văn Sóc chậm rãi đi vòng quanh bàn, nói tiếp "Đương nhiên, con người luôn hướng tới chỗ cao cũng là điều dễ hiểu. Nhưng cô lại muốn rời đi một cách đẹp đẽ, còn muốn người khác mang tiếng xấu, đó chính là một sai lâm lớn."
Trương Thiệu Thừa ngơ ngác nhìn Văn Sóc, anh tựa hồ không biết đối phương đang nói cái gì.
"Đừng nói đến chuyện cô có rời công ty hay không. Mà hãy nói về sự chăm chỉ và vất vả mà cô đã đề cập Cô ở Giai Dịch Gia tổng cộng 8 năm. 8 năm này, cô đã dựa vào điều gì để phát triển từ một người không ai biết, đến có lưu lượng hiện tại như bây giờ?”
Bạch Ưu Minh mím môi, Văn Sóc khinh thường cười nói "Tôi đoán cô cũng hiểu, điều này phải xem công ty có cho cô cơ hội đó hay không. Sự cố gắng của cô không dễ dàng, vậy Giai Dịch Gia nhẹ nhàng chắc? Nhưng cô không bao giờ nhắc đến sự bồi dưỡng, đóng góp của công ty đối với mình, điều đó chứng tỏ cô không hề ghi nhớ điều đó trong lòng."
"Mọi người có biết tại sao Giai Dịch Gia vẫn là công ty hạng ba không?” Văn Sóc hỏi mọi người có mặt.
Tất cả cổ đông '..."
Văn Sóc cười lớn "Bởi vì tất cả cổ đông, kể cả những người có quyền lực, đều bỏ trứng vào một giỏ."
Anh ta lạnh lùng liếc nhìn mọi người, cũng như Trương Thiệu Thừa 'Ở thời đại đổi mới nhanh như vậy, loại hành vi này giống như chỉ tưới một cây trên sa mạc, nhưng lại mong muốn xuất hiện một khu rừng."
Mọi người đều im lặng, cúi đầu không dám lên tiếng.
Văn Sóc lần này đi về chỗ ngồi, ngồi xuống nói "Chắc hẳn mọi người đã nhìn thấy tình hình biểu quyết rồi, còn muốn nói gì nữa không?"
Ông Triệu ở bên cạn ông Vương suy nghĩ vài câu, ông biết tạm thời Bạch Ưu Minh và công ty không có chuyện gì.
Nhưng đúng là Văn Sóc đã ngồi đó với bộ dạng như coi những con khỉ đang nhảy múa trên lửa trước mặt mình, cho nên ông Triệu đã nói "Văn tổng, cho dù điều anh nói là thật, thì đây là lần đầu tiên chúng tôi đầu tư vào một công ty như vậy, không hiểu sự tình, cái này chúng tôi nhận. Nhưng việc anh thiên vị Lâm Nhàn, đó là điều không thể chối cãi."
Văn Sóc quay đầu nhìn Lâm Nhàn đang ngồi thẳng.
Văn Sóc "Thiên vị? Vì sao tôi phải thiên vị cô ấy?"
Trương Thiệu Thừa ở bên kia nắm chặt bàn tay, lời nói hôm nay của Văn Sóc như một cái tát thật mạnh vào mặt anh. Nhưng lúc này không có người để ý tới mình, mọi người đều đang nhìn Văn Sóc.
Triệu tổng ý tứ cười nói "Văn tổng hẳn là sẽ biết rõ hơn tôi vì cái gì. Tôi chỉ là cảm thấy anh hành vi không tốt, chúng ta lo lắng đối công ty ảnh hưởng..."
Lâm Nhàn cười lớn "Nói khá hùng hồn."
Văn Sóc thấp giọng nhắc nhở cô "Im lặng."
Lâm Nhàn '...'
Trương Thiệu Thừa chỉ vào Lâm Nhàn "Nhìn xem, cô ấy có tư cách gì mà ngồi ở chỗ này? Văn tổng nói tôi không có năng lực? Tôi cũng cho là Văn tổng lấy việc công làm việc tư "
Văn Sóc nhướng mày "Như thế nào là lấy việc công làm việc tư?"
Trương Thiệu Thừa "Vậy tại sao cô ấy lại ngồi ở đây? Người ngoài có thể có mặt trong cuộc họp cổ đông được không?”
Lâm Nhàn ngạc nhiên "Tôi là người ngoài sao? Tôi cũng không phải người của Giai Dịch Gia à? Hơn nữa, không phải là anh gửi lời mời cho tôi đến đây sao?"