Sinh Hoạt Nghỉ Hưu Ở Giới Giải Trí (Dịch Full)

Chương 355 - Chương 355:

Chương 355: Chương 355:Chương 355:

Vinh Quốc Phương “... A? A? Không, không Tôi, tôi, chúng tôi không phải chỉ mới một, hai lân nữa."

Lão Trương mỉm cười "Thì ra còn là kẻ tái phạm Không sao cả. Nếu anh thú tội thì sẽ khoan dung. Tôi sẽ giúp anh nói chuyện với thẩm phán."

Vinh Quốc Phương "..." Ý của tôi không phải vậy.

Lão Trương lại nhìn Long Phạm "Long tổng nói như thế nào nhỉ? Vì mặt mũi của ông, tôi sẽ không dùng còng tay với ông. Nhưng nếu anh không hợp tác, tôi chỉ có thể còng lại tay anh."

Long Phạm "... Tôi muốn liên lạc với luật sư của mình."

Lão Trương khẽ mỉm cười và nói một cách ân cần "Khi đến đồn cảnh sát, ông có thể liên hệ với bất cứ ai mà mình muốn "

Nói xong, Trương Lão cúi mặt, đứng dậy dẫn đầu rời đi, khi đi ngang qua đám cảnh sát, ông ra lệnh "Mang bọn họ theo."

"Tuân lệnh." Một bóng người cảnh sát Cường đại đang trấn trụ Long Phạm hô to.

Ngày hôm đó, bức ảnh Long Phạm bị cảnh sát bắt đã tràn lan trên mạng.

Long Phạm bị bắt, nhưng tại sao?

Cư dân mạng không hiểu, nhưng Lâm Nhàn đã nói với họ.

Đây là cái giá phải trả của việc tung tin đồng thất thiệt. Chính phủ là vì những người dân không phạm pháp mà phục vụ.

Long Phạm bị một đám người đưa tới đồn cảnh sát, rất nhanh liên nhìn thấy Chu Hạo trong miệng kỹ thuật viên. Khi đó, Chu Hạo đang ngồi ở bàn, đối diện anh là một viên cảnh sát đang la hét.

"Nói cho tôi biết, cậu nhận được bao nhiêu?" Giọng nói giận dữ và đầy đe dọa.

Chu Hạo hiển nhiên đã bị thẩm vấn rất lâu, anh ngã xuống, hét lớn "Tôi không phải đã nói cho mấy người biết sao? Tổng cộng là 200000."

Người cảnh sát đối diện nói rất thô lỗ "Anh nói 200000, là chỉ 200000 thôi à Tại sao tôi phải tin anh?”

Lời anh ta nói khiến Chu Hạo vô cùng tức giận, anh đã bị còng tay, chật vật lấy điện thoại di động, hét lên "Tôi cho anh xem hồ sơ chuyển khoản ngân hàng của tôi. Tôi nói 200000 là 200000, một xu tôi cũng nói thiếu"

Long Phạm và Vinh Quốc Phương đứng ở một bên đã theo dõi toàn bộ quá trình ”...

Cũng có người gấp rút giao nộp bằng chứng phạm tội của mình, đúng là sống lâu sẽ thấy.

Vinh Quốc Phương đương nhiên hiểu ngay, Chu Hạo mất tích kỳ thật là do bị bắt, nhìn như vậy, anh cũng không biết Chu Hạo đã thú tội, nói ra cái gì.

Lão Trương nhìn văn phòng nhộn nhịp, mỉm cười nói với hai người "Ngại quá, cấp dưới của tôi còn chưa quen, thẩm vấn thêm vài người nữa sẽ quen thôi.

Vinh Quốc Phương '..."

Long Phạm ở một bên hiển nhiên đã trải qua rất nhiều chuyện đời, cười lạnh nói "Đừng nói nhảm nữa, tôi muốn liên lạc với luật sư của mình."

Lão Trương dẫn đầu đi vào phòng thẩm vấn, không ngăn cản Long Phạm "Đương nhiên, sẽ để luật sư của ông tới Bất quá, tôi muốn dẫn ông đi gặp người này trước."

Long Phạm rất bất ngờ nhưng cũng lập tức liên lạc với luật sư Lưu, sau đó đi theo lão Trương vào phòng thẩm vấn với vẻ mặt khó hiểu

Phòng thẩm vấn của đồn cảnh sát là một nơi rất nghiêm túc, trong phòng luôn trống rỗng, không có gì ngoài một cái bàn và hai cái ghế.

Khi bắt đầu thẩm vấn, thường chỉ có người ghi âm ở một bên và người thẩm vấn ngồi đối diện. Trong một căn phòng tối, lại liên tục bị đặt câu hỏi, bị đe dọa và bị ảnh hưởng về mặt tinh thần.

Long Phạm biết mình cũng phải đối mặt với chuyện này nên sẵn sàng để luật sư Lưu gánh vác mọi việc.

Kết quả, cánh cửa trước mặt ông bị mở ra, mới phát hiện trong phòng không có máy ghi âm, chỉ có một người thẩm vấn ẩn nấp trong bóng tối.

Trực giác của Long Phạm ý thức được sự tình không đơn giản, khẽ cau mày.

Người thẩm vấn cười khẽ "Long tổng cảm thấy thế nào?"

Nữ giới?

Long Phạm cau mày hỏi Lão Trương "Cô ấy là ai?"

Trương Lão cười nói "Nạn nhân, cô ấy muốn gặp ông."

Long Phạm lập tức hiểu ra, quay đầu nhìn chằm chằm Lâm Nhàn, lạnh lùng nói “Cô chính là Lâm Nhàn?”
Bình Luận (0)
Comment