Sinh Hoạt Nghỉ Hưu Ở Giới Giải Trí (Dịch Full)

Chương 375 - Chương 375:

Chương 375: Chương 375:Chương 375:

Văn Vĩnh Trạch ”...'

Lâm Nhàn hỏi Văn Sóc "Ông ấy cho rằng luật pháp nước ta đã chết hết rồi sao? Tập đoàn Văn thị quả thực không nhỏ, nhưng muốn coi chúng ta như con muỗi mà dẫm? Cho hỏi Văn thị xứng sao?"

Văn Sóc cười "Đừng sợ, Văn thị không có tư cách can thiệp vào chuyện của Giai Dịch Gia."

Lâm Nhàn nói "Tôi cũng nghĩ như vậy."

Một nam một nữ, kẻ xướng người họa, chính là đem một cuộc khủng hoảng lớn trở thành trò cười mà nói,

Văn Giai Dịch gần như bật cười, đôi khi sự thiếu hiểu biết thật đáng sợ. Theo hiểu biết duy nhất của Văn Giai Dịch, bác cô ấy đã là một người rất quyên lực.

Đè chết Văn Sóc quả thật không có gì to tát.

Nhưng cô cũng không ngăn cản Văn Sóc đắc tội với bác mình, chỉ nói một cách khiêu khích "Một công ty tôi mở ra để chơi đùa, vậy mà anh lại coi nó là báu vật? Thật đáng thương.”

Đáng thương như thế nào? Công ty này thành lập chỉ để cho vui thôi, tuy mở ra để chơi cổ phiếu nhưng cô ấy thực sự không kiếm được nhiều tiền nên khi chia tài sản, mới sẵn sàng đem nó giao cho Văn Sóc.

Lâm Nhàn cười nhẹ "Chúng tôi coi đó là báu vật, không phải công ty này, mà là người của công ty này. Chủ tịch cũ chắc chắn là không biết, rốt cuộc thì không phải ai cũng hiểu chịu trách nhiệm là gì. Nhân tiện, coi số phận con người như một món đồ chơi cô đang nghĩ mình là thân à? Theo tôi, đây gọi là chó."

Văn Giai Dịch ”... Cô... cô...'

Văn Sóc ngắt lời Văn Giai Dịch đang định nói "Nhân tiện, quay về nói với người mẹ được nuông chiều từ bé kia của cô, nếu bà ấy dám ở khắp nơi châm ngòi chuyện của tôi, tôi sẽ lấy cha cô ra khai đao trước."

Văn Giai Dịch "Hả? Dựa vào anh?"

Văn Sóc không để ý đến phản ứng của Văn Giai Dịch, quay đầu nhìn Văn Vĩnh Trạch nói "Chuyện Văn gia tôi không quan tâm, cũng không muốn nghe, chuyện của tôi cũng không cần Văn gia quan tâm, ông cũng có thể giúp tôi nói với bác ấy rằng tôi trước đây không khiến mấy người nhọc lòng, về sau cũng không cần”

Văn Vĩnh Trạch buồn cười "Con biết mình đang nói cái gì sao?"

Văn Sóc cũng cười, hỏi Văn Vĩnh Trạch "Vậy ông có biết vì sao không lấy được cổ phần trạm xăng ở thành phố Ninh Tân không?"

Văn Vĩnh Trạch sửng sốt, không thể tin nhìn Văn Sóc, nó làm sao có thể biết được chuyện này?

Văn Sóc đến gân cha mình, cười, nhỏ giọng nói "Bởi vì tôi có một điều kiện cơ bản để đầu tư, đó chính là là tôi sẽ không bao giờ đầu tư cùng một dự án nào với Văn gia."

Văn Vĩnh Trạch "Ý của con là?"

Văn Sóc vuốt thẳng cổ áo nói "Không nói nữa."

Văn Vĩnh Trạch còn muốn hỏi, nhưng chú Kỷ đã mở cửa đi vào, mời Văn Vĩnh Trạch và Văn Giai Dịch ra ngoài.

Văn Giai Dịch đang chửi bới, vừa lúc nhìn thấy Lý Kỳ Kỳ đi tới cửa. Vẻ đẹp của Lý Kỳ Kỳ phải nói là kinh tâm động phách. Văn Giai Dịch rất quen thuộc với Lý Kỳ Kỳ vì Lý Kỳ Kỳ đẹp đến mức ngay cả Văn Giai Dịch, với tư cách là chủ tịch, cũng phải ghen tị.

Dưới thời Văn Giai Dịch lãnh đạo, Lý Kỳ Kỳ là người bị đàn áp nhiều nhất trong công ty. Thậm chí có thể nói, nếu không phải do người đại diện Quách Liên gây áp lực, Lý Kỳ Kỳ có thể vô số lần bị đưa đi tiếp khách.

Nhìn thấy Lý ngủ với cha già nào, mà chỗ này cũng dám chạy tới?"

Lý Kỳ Kỳ sắc mặt tái nhợt, Quách Liên nín thở không dám đáp lại.

Không ngờ, cửa văn phòng bị mở ra, Lâm Nhàn dựa vào khung cửa nhìn Lý Kỳ Kỳ cùng Quách Liên, mắng "Chết rồi sao? Bị chửi như vậy còn không mắng lại? Người này coi mình là ai? Còn dám ở công ty tôi lên mặt?"

Văn Giai Dịch từ lâu đã coi mình như một vị hoàng đế thực sự ở Giai Dịch Gia, và cô ấy chưa bao giờ bị mắng như thế này ở nơi công cộng.

Lâm Nhàn vừa nói lời này, mọi người ở tâng này đều nhìn sang.

Trong số đó có rất nhiêu người từng là cấp dưới cũ của cô, cách họ nhìn Văn Giai Dịch khiến Văn Giai Dịch vô cùng xấu hổ.
Bình Luận (0)
Comment