Chương 386:
Chương 386:Chương 386:
Ánh mắt Văn lão phu nhân dừng lại, không hề tỏ ra vui mừng hay khó chịu mà chỉ nhẹ nhàng đưa mắt nhìn Lâm Nhàn.
Lâm Nhàn bình tĩnh đứng đó để Văn lão phu nhân quan sát.
Lúc này, mẹ của Văn Sóc, Sâm Duyệt Cầm, tỏ ra kinh ngạc, con trai và con gái bên cạn cũng tò mò nhìn Văn Sóc.
Văn Sóc lớn lên, cao lớn Cường tráng, giống như một người lính.
Văn Sóc cũng cao hơn anh hai Văn Nhạc. Văn Vận chưa bao giờ nhìn thấy người anh thứ ba này nên ánh mắt luôn dán chặt vào Văn Sóc.
Văn lão phu nhân đã đánh giá xong, chỉ gật đầu, sau đó nhìn con dâu thứ ba bên cạn nói "Nhường vị trí của con."
Cô con dâu thứ ba mỉm cười đứng dậy, bảo người phục vụ lấy thêm một chỗ nữa, sau đó nhường chỗ ngồi bên cạn Văn lão phu nhân cho Văn Sóc và Lâm Nhàn.
Văn Sóc dẫn Lâm Nhàn về chỗ ngồi, Văn lão phu nhân lạnh lùng nói "Người tới đông đủ rồi, chúng ta ăn cơm ngon đi. Lâu lắm rồi Văn gia chúng ta mới tụ họp như thế này, cô Lâm, vì trước đó không biết nên tôi cũng không chuẩn bị lễ vật gì cả."
Vừa nói, bà vừa lấy ra một chiếc nhẫn từ trong túi màu nâu, đưa cho Lâm Nhàn và nói "Cái này là tôi đều đưa cho mỗi cháu dâu của Văn gia, cháu cứ giữ đi nhé "
Lâm Nhàn liếc nhìn nó và mỉm cười nhận lấy. Sau đó, cô lấy trong túi ra một hộp gấm, đưa cho Văn lão phu nhân và nói "Đây là quà đáp lễ" Đơn giản và thô bạo.
Văn lão phu nhân cuối cùng cũng nở nụ cười, cầm lấy mở ra xem xét, đó là một chiếc vòng tay ngọc bích tinh xảo, giá trị không kém gì chiếc nhẫn của bà, quả thực là quà đáp lễ.
Trong mắt bà có chút hài lòng nhìn Lâm Nhàn "Cháu làm nghề gì?"
Lâm Nhàn mỉm cười "Cháu làm công cho Văn Sóc."
Văn Vĩnh Minh "..."
Văn Vĩnh Trạch ”...'
Văn Giai Dịch "...'
Trong lúc nhất thời, thậm chí không nói ra Lâm Nhàn chính là người bao dưỡng Văn Sóc.
Văn lão phu nhân mỉm cười gật đầu "Công ty nhà mình, không cần khách sáo."
Sau đó cầm đũa lên nói với mọi người "Ăn đi "
Văn Giai Dịch ngơ ngác nhìn, không phải đến đây để nghe giáo huấn sao, sao đột nhiên lại có vẻ như coi trọng cô ấy?
Văn Giai Dịch nhìn Văn Vĩnh Minh, hy vọng bác cả mình nhanh chóng ra tay.
Nhưng bởi vì Văn lão phu nhân vẫn luôn quan sát hai người, lúc này Văn Vĩnh Minh khó có thể can thiệp, những người khác tự nhiên cũng không dám nói gì.
Ăn được nửa đường, Văn Vĩnh Minh nói với Văn Sóc "Văn Sóc, mấy ngày nay cháu có đọc tin tức không?” Văn Sóc “Cái nào?”
Văn Vĩnh Minh cười lạnh "Ồ, là tin tức ở mục giải trí."
Văn Sóc cau mày, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng mới nói "Không ngờ bác lại khá... nóng lòng muốn tìm hiểu”
Lâm Nhàn cười lớn "Có lẽ là vì tuổi tác của bác ấy. Ở tuổi này, mẹ em cũng thích trao đổi mấy thông tin khám phá được này với những bác gái ở tâng dưới."
Văn Sóc '...
Văn Vĩnh Minh ”...'
Văn Vĩnh Minh nghẹn họng trước lời nói của Lâm Nhàn một lúc lâu. Cuối cùng, cũng không thể tìm ra lỗi gì để trách cứ.
Văn lão phu nhân ở một bên chỉ cần qua hai câu ngắn gọn của Văn Vĩnh Minh đã hiểu rằng bữa tiệc hôm nay là dành cho Văn Sóc.
Tuy rằng bà vẫn không hiểu đó là chuyện gì, nhưng vẫn cho rằng chuyện Văn Vĩnh Minh có thể đích thân can thiệp nhất định có liên quan đến Văn gia.
Nhưng vì không hiểu chuyện gì đang xảy ra nên bà cụ không thích nói chuyện công việc trên bàn ăn, vì vậy bà liếc nhìn Văn Vĩnh Minh rồi nói "Vì cả nhà đang ăn cùng nhau nên chúng ta hãy cùng ăn một bữa ngon Tôi giờ cũng lớn tuổi rồi, không sống được bao nhiêu năm nữa, không thích thấy nhất là đánh đánh giết giết trên bàn ăn."
Văn Vĩnh Minh cười nhìn mẹ, nói "Mẹ ăn đi Con hiểu rồi."
Cả nhà vui vẻ thưởng thức bữa ăn, còn người phục vụ tiến tới dọn đồ ăn thừa. Sau khi một loạt món tráng miệng và trà được phục vụ, thế hệ trẻ cũng quen cửa quen nẻo xuyên qua hành lang trong phòng để đến phòng giải trí bên cạn. Là phòng giải trí chuyên dùng để hát karaoke, bida, máy chơi game, ghế massage, v. v.