Chương 410:
Chương 410:Chương 410:
Lâm Nhàn "Cô cần gì phải nói vòng vo? Tôi và cô tính cách giống nhau, tôi thích nói thẳng, Tình huống hiện tại của Văn gia đã thành ra như vậy, tại sao cô vẫn còn giúp đỡ họ?"
Mao Linh Hạnh cười lắc đầu "Người nhờ tôi giúp đỡ là Cố tổng của Cẩn Lượng. Anh đã nói rằng nhà họ Văn sẽ không thất bại, và chuyện này thì liên quan gì đến tôi? Cố tổng không nói, tôi có thể làm gì bây giờ?"
Lâm Nhàn suy nghĩ một chút "Cố tổng và tôi quả thực không quen biết nhau, sao cô không nói chuyện cùng với anh ấy?"
Mao Linh Hạnh cười lắc đầu "Cố đánh giá cao tôi quá, trong khi bàn bạc chuyện đầu tư tôi chỉ có thể nói với một trong những người quản lý của anh ấy"
Lâm Nhàn suy nghĩ một chút, nói "Chúng ta nói chuyện hợp đồng thì thế nào?”
Mao Linh Hạnh cau mày "Hợp đồng xảy ra chuyện gì vậy?"
Mọi hợp đồng đều phải đảm bảo quyền lợi tuyệt đối của đoàn làm phim. Để làm một bộ phim, đôi khi có cả một số hợp đồng có những điều khoản quá hách dịch, các ngôi sao cũng sẽ cắn răng chịu đựng mà ký tên.
Triệu Tiểu Thư lưu lượng không hơn Thu Nghị và Lịch Nhã Tình nên hợp đồng của cô không thể so sánh với hợp đồng của nam và nữ chính. Mao Linh Hạnh không ngờ rằng sự đột phá lại nằm ở hợp đồng
Lâm Nhàn nhếch môi, nhẹ nhàng giải thích "Là như thế này, hợp đồng của cô ấy tôi đã xem qua. Sau khi đọc xong, tôi cảm thấy hợp đồng này coi người như lợn, nên tôi thậm chí còn yêu cầu thêm một điều khoản cho vai diễn của Triệu Tiểu Thư, kịch bản không được thay đổi vượt quá 30%."
Mao Linh Hạnh sửng sốt "... Có chuyện như vậy sao?"
Đạo diễn suy nghĩ một chút "Tôi nghe nói lúc đó kịch bản đã hoàn thành, khả năng thay đổi thực sự rất mong manh, cho nên mọi người đêu không coi trọng nó.'
Lâm Nhàn mỉm cười "Như vậy, chúng ta tiếp theo nói về việc bồi thường thiệt hại "
Mao Linh Hạnh không ngờ sẽ bị Lâm Nhàn lừa, nhưng cô cũng bó tay không có biện pháp.
"Tôi sợ Lâm tổng không biết chuyện đó phải không? Trong hợp đồng của chúng tôi cũng có một điều khoản, nếu diễn viên đơn phương đề nghị chấm dứt hợp đồng thì sẽ không được bồi thường."
Cô cười lạnh một tiếng "Muốn quay thì quay, không quay được thì cút "
Nói xong cô đứng dậy rời đi.
Cô vốn tưởng rằng Lâm Nhàn nhất định không dám nói gì nữa, nhưng từ phía sau lại nhẹ nhàng nghe Lâm Nhàn nói "Người thì tôi có thể mang về, bất quá cũng để lại một lời nói ở đây. Mọi người cứ tiếp tục quay, nhưng nếu phát sóng được... thì tính tôi thua.”
Đạo diễn và Mao Linh Hạnh đồng thời sửng sốt nhìn Lâm Nhàn.
Lâm Nhàn đang ngồi trên một chiếc ghế đan bằng liễu gai, bắt chéo chân, ánh nắng chiếu qua kẽ lá.
Vẻ mặt của Lâm Nhàn mơ hồ hiện rõ trong bóng tối và ánh sáng, nhưng Mao Linh Hạnh vẫn nhìn thấy nụ cười trên môi cô.
Đó là sự tự tin và sự thống trị tuyệt đối. Mặc dù mọi người đều cho rằng lời nói của Lâm Nhàn quá buồn cười để có thể coi là sự thật.
Việc phim có được phát sóng trên TV hay không, có được phát sóng hay không đều do đài truyền hình của chính phủ Hoa Quốc quyết định.
Lâm Nhàn, huống hồ chỉ là CEO của Giai Dịch Gia, cho dù cô ấy có là Cố tổng của Cẩn Lương, cô ấy cũng không có quyền lực đó.
Đây là sự khác biệt giữa tiên bạc và quyền lực, và sự khác biệt giữa doanh nhân và chính phủ.
Hoa Quốc là một Cường quốc quân sự. Nước mạnh thì dân giàu, ổn định, xã hội phát triển lành mạnh. Thành thật mà nói, việc phát sóng hay không phát sóng thực sự không phải là quyết định cuối cùng của một doanh nhân.
Tuy nhiên, Lâm Nhàn đang ngồi ở đó, cô ấy có vẻ rất tự tin.
Điều này khiến Mao Linh Hạnh cứ như vậy chần chừ không thể rời đi, cô ngơ ngác nhìn Lâm Nhàn, thấy Lâm Nhàn ngồi đó không nói thêm gì khiến cô càng bối rối hơn.
Có phải cô ta đang chờ đợi phản ứng của mình? Mao Linh Hạnh biết rằng bản thân phải lựa chọn giữa việc rời đi và ngồi xuống nói chuyện.