Chương 432:
Chương 432:Chương 432:
"Vậy mà chị còn đi?" Giản Mộc Hạnh không đồng ý điểm này.
"Chị không câu cá, làm sao cá có thể nổi lên khỏi mặt nước?" Lâm Nhàn khẽ cười một tiếng, quyết tâm giành chiến thắng.
Buổi tối, Kim tỷ gửi địa chỉ cho Lâm Nhàn
Lâm Nhàn không nói với Văn Sóc, một mình đi trước.
Thuyền Làng Chài là khách san hải sản hàng đầu ở thành phố An Diên, có nhiều loại hải sản khác nhau.
Ngay khi Lâm Nhàn đến cửa, Kim tỷ đã đợi ở cửa. Vừa nhìn thấy Lâm Nhàn, cô ấy liên mỉm cười bước tới kéo cô.
"Mọi người đều ở đây, chúng ta vào thôi "
Lâm Nhàn hỏi cô "Ồ? Tôi tưởng chỉ có hai chúng ta thôi "
Kim tỷ cười nói "Tôi và cô hợp tác rất tốt, đương nhiên là muốn báo đáp lại. Về ngành giải trí này cô không biết nhiều bằng tôi, ở vòng này, một người dậm chân cũng có thể làm cả vòng tròn đều run rẩy."Tôi chắc là cô không biết ai trong số họ phải không? Tôi sẽ giới thiệu từng người một cho cô."
Lâm Nhàn nhìn Kim tỷ đầy ý tứ, sau đó mỉm cười và nói "Được."
Căn phòng mà Kim tỷ đặt nằm sâu trong hành lang, Lâm Nhàn theo sát vào trong. âm thanh ở sảnh bên ngoài ngày càng nhỏ dần, thậm chí cả tiếng bước chân của chính cô cũng dường như vang vọng.
Kim tỷ đi vê phía trước mà không quay lại, Lâm Nhàn không nhìn thấy được vẻ mặt của đối phương.
Khi đi ngang qua một căn phòng, Lâm Nhàn đột nhiên dừng lại và hỏi Kim tỷ đầy ẩn ý "Cô có nghe thấy tiếng con gái ở phòng bên đang khóc không?”
Kim tỷ sửng sốt và bình tĩnh nói "Không Tôi không nghe thấy."
Lâm Nhàn "Vậy lỗ tai của cô cũng không tốt lắm, tôi nghe được giọng nói” Vừa nói, cô vừa mở cửa trong tay, hào phóng nói "Hình như là từ nơi này truyền tới."
Bên trong có chút tối tăm, một người phụ nữ mặc áo sơ mi trắng, váy đen đang bị một người đàn ông đè xuống ghế sofa.
Một tiếng hét chói tai phát ra từ miệng cô, và đôi mắt cô tràn ngập sự tuyệt vọng.
Lâm Nhàn huýt sáo, và căn phòng lập tức im lặng.
Lâm Nhàn mỉm cười và nói ", nhìn xem, tôi đã tìm thấy gì?"
Kim tỷ sửng sốt, không ngờ Lâm Nhàn lại dám mở cửa. Cô lo lắng kéo Lâm Nhàn ra ngoài, nói "Đừng xen vào việc vui của người khác."
Lâm Nhàn chỉ vào cô gái "Tôi xem cô ấy có vẻ không quá vui."
Kim tỷ vội vàng nói " Cô làm sao biết người khác không vui? Cô đã từng nghe qua vừa từ chối lại đón tiếp chưa?"
Tuy nhiên, từ trước cô đã biết Lâm Nhàn không đơn giản, tự nhiên không thể kéo cô đi.
Lâm Nhàn đẩy Kim tỷ ra, đứng trong phòng, nhìn hai người trên ghế sofa, cô đột nhiên mở miệng hỏi "Có chuyện gì vậy? Nếu tôi nhớ không lầm thì đây là bạn trai của Tập Doanh phải không? Hình như gọi là gì nhỉ?"
Kim tỷ sửng sốt, không ngờ Lâm Nhàn lại nhận ra, trong lòng có chút hoảng hốt.
Lâm Nhàn lại cười, chợt nhận ra "Tôi nhớ nhầm, Tập Doanh là tình nhân, người này đã kết hôn rồi phải không? Vậy không được coi là bạn trai nữa."
Người đàn ông có cái đầu mập và đôi tai to, nhìn thấy Lâm Nhàn anh không hề sợ hãi, mỉm cười và nói "Lâm tổng " Kỳ thật, việc Lâm Nhàn đạt được vị trí như thế nào đã được người đàn ông này và thậm chí cả vài người đàn sẽ gặp tiếp theo, đều có chung nhận thức. Đó chính là trèo lên giường Văn Sóc, nếu không phụ nữ sẽ không có năng lực này.
"Tôi đã muốn gặp cô từ lâu, tôi đã sớm nói với Tập Doanh là muốn em ấy giới thiệu cô. Nhưng em ấy nói cô là phụ nữ xấu tính, tính ghen tuông mãnh liệt, cho nên vẫn luôn không có cơ hội."
Lâm Nhàn bật đèn trong phòng, kéo ghế ngồi đối diện với người đàn ông.
Sau đó cô nhìn người phụ nữ trên ghế sofa và nói "Ra ngoài "
Có Lâm Nhàn ở đây, người đàn ông không còn bận tâm kẻ khác nữa, đứng dậy ngồi sang một bên.
Người phụ nữ trên giường siết chặt cổ áo, đứng dậy, ánh mắt phức tạp nhìn Lâm Nhàn . Nhưng cô nhanh chóng trốn thoát khỏi căn phòng, nơi gần như sắp hủy hoại danh dự của cô.