Chương 448:
Chương 448:Chương 448:
Chỉ nghĩ đến việc ở bên một người như vậy cả đời đã khiến cô lo lắng, may mắn thay, việc hủy bỏ hôn ước lại dễ dàng.
Nhưng bây giờ, anh đã có thể đứng lên, trông đẹp trai hơn trước và dường như giàu có hơn trước.
Kha Vi hít một hơi thật sâu cố tỏ ra bình tĩnh và hào phóng. Dù bạn là ai thì sau khi chia tay, bạn cũng sẽ muốn xuất hiện trước mặt người yêu cũ với trạng thái tốt hơn.
Kha Vi cũng không ngoại lệ, cô không ngừng mỉm cười, vẻ mặt vui vẻ, giơ ly rượu trong tay lên “Đã lâu không gặp."
Ánh mắt Văn Sóc nhìn về phía Khả Vi, anh vừa kịp phản ứng đã nhận ra, nâng ly lên “Đã lâu không gặp.'
Hướng Quân cười nói "Đây là vợ tôi, cũng là vị hôn thê trước kia của anh."
Văn Sóc "... Không cần giới thiệu"
Hướng Quân '?2?? Hai người đã lâu không gặp rồi sao?"
Văn Sóc "Không có lý do gì để gặp mặt."
Lâm Nhàn cười nhạt, Văn Sóc quay đầu nhìn cô, nắm lấy tay cô nói "Đây là vị hôn thê của tôi."
Lâm Nhàn nâng ly rượu trước mặt Kha Vi, cười nói “Đã lâu không gặp."
Kha Vi”...
Kha Vi nhất thời không thể biết liệu Lâm Nhàn có đang khiêu khích mình hay không. Tô Kỳ bên cạn cô có thù riêng với Lâm Nhàn, vì vậy không khỏi mỉm cười và nói "Nhà họ Văn có nhận cô không?” Lâm Nhàn mỉm cười 'Không phải Văn gia sắp sụp đổ sao?"
Tô Kỳ một nghẹn '...'
Hướng Quân lập tức cau mày nói với Tô Kỳ "Là phù dâu, đừng nói chuyện như vậy."
Tô Kỳ quay đầu nhìn Hướng Quân chằm chằm " Nói mấy câu thì có thể xảy ra chuyện gì sao? Tôi cũng không mắng cô ấy."
Hướng Quân cười, nheo mắt lại "Nếu như cô mắng cô ấy, tôi đã ném cô ra ngoài từ lâu rồi."
Tô Kỳ”...
Kha Vi chỉ có thể cười lạnh nói với Hướng Quân "Anh muốn vứt bỏ ai? Cô ấy là phù dâu của tôi."
Hướng Quân "Nhưng đây là hôn lễ của tôi, phù dâu của cô không thể làm loạn trong đám cưới của tôi, không tôn trọng khách mời của tôi."
Văn Sóc nghe xong, thản nhiên cười "Không sao đâu. Hôm nay tôi đến chủ yếu là vì lời mời của anh. Cuộc điện thoại của tôi với Kha Vi đã khiến anh có chút hiểu lầm, cho nên đến đây là để nói lời xin lỗi."
Hướng Quân trợn tròn mắt nhìn Văn Sóc "Đại lão, xin lỗi? Không cần thiết Không bằng anh giới thiệu hai công ty cho tôi được không? Bố tôi đã cho tôi mấy trăm triệu Tôi hiện tại cầm trong tay cũng không biết làm gì."
Văn Sóc cười nói "Khi trở vê tôi sẽ cung cấp thông tin cho anh "
Anh lại nhìn Kha Vi, ánh mắt vẫn lạnh lùng "Chúc cô tân hôn hạnh phúc."
Kha Vi sững sờ một lúc rồi cầm lại ly rượu
Văn Sóc đặt ly rượu xuống, nói với Hướng Quân "Veef sau hạnh phúc nhé, tôi đi trước." Nói xong, anh mỉm cười với Lâm Nhàn bên cạn, nhướng mày "Đi cùng không?”
Lâm Nhàn gật đầu "Dduowic, em muốn ăn mì ốc."
Văn Sóc bất đắc dĩ "Ăn."
Hai người nắm tay nhau đi về phía bãi đậu xe.
Hướng Quân dẫn Kha Vi tiễn anh, đứng ở trước cổng hoa, nhìn bóng lưng Văn Sóc, Kha Vi có chút ngơ ngác.
Làm nhớ đến cuộc gặp gỡ khi hai người còn nhỏ...
Trong khu vườn tràn ngập cánh hoa, cô đến Văn gia dưới sự dẫn đường của bố mẹ.
Văn Sóc không có ở phòng khách, Kha Vi một mình đi tìm ở vườn hoa.
Văn Sóc lúc đu. Trên tay cầm một cuốn sách dày cộm, anh nhìn xuống cuốn sách, trông rất bình yên. Làn gió thổi tung ngọn tóc anh, anh như hòa vào khung cảnh khu vườn.
Khi đó, cô thực sự nghĩ anh rất đẹp.
Khi lớn lên, anh xuất viện với khuôn mặt trắng bệch, Kha Vi nghe nói đầu gối của anh dường như bị một đao chém vào, cùng những truyền thuyết khủng khiếp mô tả anh thành một kẻ xấu tội ác tày trời.
Anh ngồi trên xe lăn, dưới mắt có quầng thâm, nhìn mọi người như đang cân nhắc sự sống chết của họ, như thể anh thực sự đã giết người, thật đáng SỢ.
Khi đó, cô đã nghĩ anh thật xấu xí.
Vì vậy, cô quyết định hủy hôn không chút do dự. Thời điểm anh chật vật nhất, bị cả thế giới chửi bới, chế giếu,