Chương 5:
Chương 5:Chương 5:
"Người trên báo này không phải là tôi." Lâm Nhàn của mấy năm trước cũng không có tức giận.
Khi chậu nước bẩn đầu tiên được hất lên người cô thì phản ứng đầu tiên của Lâm Nhàn là phản bác.
"Tôi chưa từng đi ra ngoài với người đàn ông đó.' Tuy nhiên, không ai nghe lời cô nói. Công ty cũng từ chối giải thích cho cô, đổ nước bẩn ra ngoài.
Sau đó, Lâm Nhàn biết người phụ nữ đi ra ngoài hôm đó là Ông Quân Ngưng, Lâm Nhàn liền chất vấn: " Tại sao em lại mặc quần áo của chị?"
Ông Quân Ngưng là một người phụ nữ dịu dàng, nụ cười như nước: " Trang phục em bị bẩn cho nên em đã mượn quần áo của chị."
Chỉ có Lâm Nhàn biết, quân áo của cô không phải thuận tiện là có thể mượn được.
Người đại diện nói với Lâm Nhàn: "Tháng này, cô đã gom đủ tiền thuốc cho mẹ chưa?”
Tiền lương trực tiếp bị lấy ra uy hiếp, đây là bước đầu tiên khiến Lâm Nhàn thỏa hiệp.
Người phụ nữ chọn thỏa hiệp hết lần này đến lần khác thì kết cục phải đối mặt là điều hiển nhiên. Mỗi lần Lâm Nhàn nhượng bộ, đều có sự bất đắc dĩ không trách được. Nhưng qua miệng Y Lợi Minh thì đó lại là: “Cô xứng đáng!"
Ngay cả khi nghe những lời nói như vậy, Lâm Nhàn đứng ở cửa cũng chỉ có thể cúi đầu im lặng...
Nhưng mà ngày hôm nay, Lâm Nhàn có thể quang minh chính đại mà chất vấn:
"Ai cho phép các cô... có thể thay mặt tôi mà xin lỗi?" Giọng nói thanh thúy, lại to lớn vang dội thậm chí còn mang theo chút ý cười.
Trong hội trường, mỗi một người đều nghe rõ, kể cả những cư dân mạng đang ở kênh phát sóng trực tiếp.
Tức khắc, phòng phát sóng trực tiếp càng trở nên náo nhiệt.
Sáu thành viên ngồi cùng bàn với người đại diện Y Lợi Minh đều quay lại nhìn cô, trên mặt họ lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng phần lớn họ đều cảm thấy như mình đã biết điều này từ trước.
Lâm Nhàn, luôn lựa chọn thỏa hiệp.
Lâm Nhàn đứng thẳng ở cửa, đút hai tay vào túi quần, cười hỏi: "Đây là buổi họp báo của tôi phải không?”
Y Lợi Minh tươi cười hiền lành mà đứng dậy: "Lâm Nhàn, cô tới rồi. Mau, ngồi xuống đi."
Lâm Nhàn mỉm cười gật đầu, nhìn về phía chỗ ngồi được để dành cho cô, nhấc chân một cái, ghế tự nhiên lùi về phía sau, chừa một không gian thích hợp để ngồi.
Lúc này, không ai nhận ra rằng sự điềm tĩnh của Lâm Nhàn khác với sự nhút nhát trước đây của cô.
Lâm Nhàn ngồi xuống cùng những người đã ăn mặc trang điểm rực rỡ lộ rõ sự bất đồng.
Cô ấy ăn mặc một chiếc áo len màu trắng có in một chú mèo hoạt hình và chiếc quần thể thao màu xanh lam, loại quần đơn giản phổ biến nhất. Đôi giày thể thao màu đen sâm, mái tóc hơi rối và khuôn mặt hoàn toàn mộc mạc.
Ở một mức độ nào đó, Lâm Nhàn càng hấp dẫn ánh mắt người khác so với sáu người còn lại.
Sự có mặt của cô hôm nay như đổ thêm dầu vào lửa lớn.