Sinh Hoạt Nghỉ Hưu Ở Giới Giải Trí (Dịch Full)

Chương 69 - Chương 69:

Chương 69: Chương 69:Chương 69:

Lâm Nhàn lắc đầu một cách ngây thơ "Tôi không có nha "

Đôi mắt cô trong suốt như pha lê, vẻ mặt ủy khuất, giống như bị người khác oan uổng.

Nguyễn Trạch Minh "... Nếu không phải anh vừa chứng kiến một cuộc cãi vã nảy lửa, thì anh nhất định sẽ tin cô.

Lâm Nhàn nhíu mày phê bình anh "Anh thật đúng là, người đời đều nói giúp đỡ người trong nhà, sao có thể giúp đỡ người ngoài."

Nguyễn Trạch Minh kinh ngạc "Chúng ta từ khi nào trở thành người một nhà."

Lâm Nhàn không để ý tới lời nói đó, tiếp tục giảng giải cho Nguyễn Trạch Minh "Hơn nữa, có lý có thể đi khắp thiên hạ, nhưng không lý một bước cũng khó đi. Tôi và Nhã Phàm thân thiện trao đổi, trong mắt anh lại thành cãi nhau là sao?”

Nguyễn Trạch Minh "Nếu cô và Hề Nhã Phàm không cãi nhau, vậy cô gọi đây là gì?"

Lâm Nhàn suy nghĩ một lúc "Trao đổi tình yêu?"

Nguyễn Trạch Minh "Cô đang đùa tôi à? Tôi... Tôi mệt rồi, tôi đi ngủ trước đây." Anh đứng dậy về phòng.

Đoạn hội thoại lúc tối này đã được tung ra trong tập đầu tiên, Lâm Nhàn và Nguyễn Trạch Minh được cư dân mạng gọi là "CP Nhàn Minh", mà nguyên do bắt đầu cũng đến từ cuộc trò chuyện này.

CP Nhàn Minh, người nhàn nhã, người thông minh, đồng thời, CP Nhàn Minh cũng đại diện cho ý nghĩa rất khôn ngoan trong câu nói "trao đổi tình yêu" kia của Lâm Nhàn.

Đương nhiên, tất cả hết thảy đều là chuyện của tương lai. CP Nhàn Minh bùng nổ nhiệt độ sau này, hiện tại lại không có ai biết.

Chờ Nguyễn Trạch Minh rời đi, Lâm Nhàn cũng đứng dậy trở về.

Khi Lâm Nhàn lên lầu, Thời Phỉ nhìn trộm rồi lén lút đi theo cô.

Bởi vì Lâm Nhàn và Nguyễn Trạch Minh là cặp đôi đầu tiên nên mỗi người chọn một phòng ở tâng hai. Lâm Nhàn tùy ý lựa chọn phòng ngủ chính có ban công, phòng tắm, thậm chí có phòng thay đồ, dù cô không mang theo nhiều quần áo.

Lúc đó, liền đem Hề Nhã Phàm và Hạ Thi Văn, những người đến sau họ, bị chọc tức.

Trước khi cô mở cửa, Thời Phỉ đã chạy tới cảm tạ cô "Xin chào, chị Lâm Nhàn."

Lâm Nhàn quay đầu nhìn cô, Thời Phỉ khẽ mỉm cười.'Hôm nay cảm ơn chị."

Lâm Nhàn không nói nhiều, chỉ tiếp tục cúi đầu mở cửa, bình tĩnh đáp "Không có gì, chỉ là chuyện nhỏ thôi."

Thời Phỉ hơi đỏ mặt.Việc này không phải chuyện nhỏ, nếu không có cô, tôi thật sự không biết nên làm cái gì bây giờ?"

Lâm Nhàn ngẩng đầu suy nghĩ một lát "Thành thật mà nói, đây thực sự không phải chuyện nhỏ." Cô quay đầu nhìn Thời Phỉ "Người nào bị bắt nạt sẽ luôn bị bắt nạt."

Cô nói điều này cho Thời Phỉ nghe cũng như nói với con người trước đây của mình.

Vào thời điểm đó, không ai nói với Lâm Nhàn sự thật này. Vì áp lực chi phí chữa bệnh của mẹ, cô một mình dấn thân vào giới giải trí nhưng không may mắn gặp được người đại diện tốt trong truyền thuyết. Cô không có chuyên môn gì nổi bật, kỹ năng ca hát, nhảy múa và diễn xuất đều ở mức trung bình, ngay cả vẻ ngoài từng được coi là một bông hoa trong thôn của cô, thực tế cũng không nổi bật trong ngành này.

Đây là một vòng tròn của sự quyến rũ, một vòng tròn quy tụ nhiều trai tài gái sắc.

Lâm Nhàn thực sự... rất bình thường.

Vì vậy, Lâm Nhàn lúc này mới có thể mỉm cười vui vẻ.'Đừng lo lắng quá, tôi nói những lời đó là do bị ảnh hưởng bởi cô ấy chứ không phải cô."

Nói xong, cô mở cửa đi vào phòng ngủ.

Mặc dù Lâm Nhàn đã nói điều này, nhưng Thời Phỉ vẫn nhớ ghi nhớ trong lòng, cô cảm thấy Lâm Nhàn vì mình cho lời khuyên.

Mà ở một căn phòng tầng ba, Hề Nhã Phàm đang dậm chân trong phòng, cô gọi người đại diện của mình là An Khả Tâm và chửi bới "Sao họ lại mời Lâm Nhàn? Cô ấy đơn giản là một con chó điên, cắn bất cứ ai mà cô ta thấy."

An Khả Tâm sợ hãi "Em cùng cô ấy cãi nhau?”

Hề Nhã Phàm tức giận "Cô ta tóm được em cắn, em còn không thể nói hai câu?”
Bình Luận (0)
Comment