Chương 78:
Chương 78:Chương 78:
Nguyễn Trạch Minh lần này dừng lại một chút, cuối cùng nhìn về phía gương chiếu hậu cùng quán kem đang trong tâm mắt nói " Không thành vấn đề."
Lâm Nhàn quay đầu nhìn lại, mỉm cười dùng giọng nữ đặc biệt thanh tú nói "Cảm ơn."
Nguyễn Trạch Minh cũng cười nói "Cám ơn cái gì?" Anh quay đầu nhìn lại, nói với Lâm Nhàn “Đây là việc tôi nên làm với tư cách là một người bạn trai."
Bởi vì những lời này, hai người vô tình nhìn nhau cùng cười, không chú ý đến ánh mắt sáng ngời của người quay phim ngồi ở ghế sau.
Khung cảnh đẹp, khung cảnh đẹp...
Xe nhanh chóng tìm được chỗ đậu, để tránh gây náo loạn, Nguyễn Trạch Minh đã đeo khẩu trang và đội một chiếc mũ bucket màu đen làm bằng vải nylon để ngụy trang.
Lâm Nhàn chỉ đội một chiếc mũ lưỡi trai màu trắng, liền coi là đã ngụy trang xong.
Nguyễn Trạch Minh "... Cô không đeo khẩu trang sao?"
Lâm Nhàn không nói nên lời nhìn anh "Một nam một nữ, đều đeo khẩu trang, đội mũ, sợ người khác không biết mình có vấn đề sao?"
Nguyễn Trạch Minh "..."
Lâm Nhàn chỉnh lại mũ rồi dẫn đầu bước ra ngoài "Đi thôi " Đứng ngược ánh đèn, cô cười nói "Mua kem."
Nguyễn Trạch Minh không biết đây là cảm giác gì, nhưng khóe miệng không khỏi mỉm cười đáp lại cô "Được."
Lúc này, cả Nguyễn Trạch Minh và người quay phim đều quên mất Lâm Nhàn là ngôi sao nữ đang bị mọi người mắng chửi.
Họ đã nghe kể về việc Lâm Nhàn quyến rũ Điều Trác như thế nào, Lâm Nhàn gài bẫy đồng đội của cô ấy ra sao, Lâm Nhàn còn lừa gạt cả tiền từ thiện... mọi chuyện đều là thứ mà Nguyễn Trạch Minh khinh thường nhất, ngay cả khi họ gặp nhau lần đầu, anh đã không thích cô. Nhưng lúc này, anh đột nhiên không nhớ gì cả.
Trước cửa hàng kem có một hàng dài người xếp hàng, đang trong dịp nghỉ lễ nên có rất nhiều người đi chơi, hơn nữa thời tiết lại nóng bức, ai cũng muốn ăn một món gì đó mát lạnh.
Nguyễn Trạch Minh kéo khẩu trang đen lên cao hơn, sau đó quay về phía Lâm Nhàn nói "Cô tìm một chỗ ngồi trước đi "
Lâm Nhàn lắc đầu "Không cần, chúng ta cùng nhau xếp hàng chờ đi".
Nguyên Trạch Minh cau mày "Không cần thiết."
Lâm Nhàn cười lớn "Tôi cũng không phải là người mỏng manh. Mua sớm còn nhanh chóng trở về."
Lâm Nhàn đã nghe thấy một số giọng thể không cười với Nguyễn Trạch Minh, người đang không phát hiện bất cứ điều gì lạ.
Thính giác của Nguyễn Trạch Minh rõ ràng không tốt bằng Lâm Nhàn, vốn đã được tôi luyện bởi những trải nghiệm khủng khiếp trong cuộc sống, thấy Lâm Nhàn kiên quyết như vậy nên anh cũng không thuyết phục cô nữa.
Đoàn người phía trước xếp hàng di chuyển chậm rãi, ánh nắng mặt trời khiến người ta oi bức, Nguyễn Trạch Minh cũng cảm thấy khó chịu. Anh duỗi tay đem mũ đội lên cao hơn chút, để gió mát dễ chịu thổi qua, anh thở ra một hơi. Chẳng bao lâu sau đã đến lượt họ, nhân viên bán hàng là một cô gái nhỏ dễ thương, lần đầu tiên nhìn thấy khách hàng, cô ấy đã cười tươi và nói "Xin chào, quý khách muốn mua gì?"
Nguyễn Trạch Minh ngẩng đầu nhìn tấm áp phích lớn nhất trước cửa hàng, trên đó có kem vị sô cô la và dâu tây, mua thêm cây thứ hai sẽ được giảm giá một nửa.
Nguyễn Trạch Minh chỉ vào hình ảnh nói "Vị này, hai cây"
Cô gái đối diện thoáng hiện ra vẻ mặt nghi ngờ, sau đó thử nói "Hai cây, tổng cộng là 12 tệ."
Nguyễn Trạch Minh cúi đầu tìm tiền, sau đó mới nhớ đến tiền Lâm Nhàn đang giữ, tổ chương trình đã tịch thu tài sản và điện thoại di động của họ.
Vì vậy, anh chỉ có thể nhìn về phía Lâm Nhàn.
Lâm Nhàn hiểu ý, lấy tiền ra đưa cho Nguyễn Trạch Minh, anh đưa tay nhận lấy, vô tình chạm vào đầu ngón tay lạnh buốt của cô, mùa hè trong lòng như lại có băng giá.
Nguyễn Trạch Minh có chút không được tự nhiên, nhưng anh biết đây chỉ là cảm xúc bình thường khi anh đột nhiên tiếp xúc với một cô gái xa lạ.
Anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, quay người đưa tiên cho nhân viên bán hàng "Đây."