Sinh Mệnh Của Anh, Tình Yêu Của Em

Chương 36

Thấy tài xế còn đang nói chuyện gì đó với tổ trưởng, các thành viên khác của đội bác sĩ cũng chưa lên xe, Thời Hoan và Từ Dã liếc nhìn nhau. Cô suy nghĩ một chút liền nhanh chân chạy về phía đội Từ Dã.

Trước ánh mắt của mọi người, Từ Dã bình tĩnh dang tay ra, Thời Hoan chạy tới lao thẳng vào lòng anh, đưa tay ôm lấy cổ anh, cười tủm tỉm kiễng chân lên hôn một cái vào má anh, mỉm cười nói: "Chào buổi sáng, đội trưởng Từ."

Yêu đương còn phục vụ cả nụ hôn chào buổi sáng nữa.

Mấy cấp dưới phía sau Từ Dã lập tức hít sâu, trong lòng thật sự đau.

Từ Dã mặc kệ người ngoài, khóe môi anh hơi cong lên, sự dịu dàng trong đôi mắt dường như lan tràn ra ngoài, giơ tay xoa đầu người trong lòng, anh nhẹ nhàng dặn dò cô: "Lúc làm việc cẩn thận một chút, chú ý an toàn."

Thời Hoan nghe vậy, ngẩng đầu nghi hoặc nhìn anh, hỏi: "Nói vậy tức là hôm nay các anh có nhiệm vụ khác sao?"

"Hôm nay phải tới bệnh viện chính phủ, có chút cần xử lý, không đến chỗ em được." Từ Dã kiên nhẫn giải thích với cô, thấy gò má cô vương vài sợi tóc rối, theo thói quen đưa tay lên vén ra sau tai giúp cô.

"Vậy sao." Thời Hoan mím môi, mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng dù Từ Dã có đến thì hai người cũng phải chia ra để làm việc, không khác nhau là bao. Nghĩ vậy cô cũng không thấy buồn bã nữa, liền vuốt cằm nói, "Vậy buổi tối gặp lại, anh cũng nhớ chú ý an toàn."

Đầu ngón tay Từ Dã vừa vuốt tóc Thời Hoan, đồng thời vô ý vén phần tóc xõa bên vai ra một chút, vết đỏ trên cổ vốn đã được giấu đi vô cùng cẩn thận lúc này lại lọt thẳng vào tầm mắt của Từ Dã.

Anh dừng một chút, trong ánh mắt sâu thẳm hiện lên một chút ý cười, nhìn Thời Hoan đầy ẩn ý.

Mấy cấp dưới phía sau Từ Dã cũng không bỏ qua chi tiết này, mấy người tôi nhìn anh anh nhìn tôi, cứ thế nháy nhau, giao lưu ánh mắt, trong ánh mắt đều hiện lên vẻ cảm thán.

Cẩu lương đúng là không kể hết, cũng không phải trẻ con chưa yêu đương bao giờ, những chuyện này đều hiểu cả.

Nhưng hình tượng của đội trưởng Từ trước nay đều là lạnh lùng nghiêm khắc, bên cạnh chưa từng xuất hiện người khác phái nào, bây giờ lại show ân ái như vậy, thật sự khiến người khác đau lòng không thôi.

Cẩu lương này khiến người phi thường không chịu nổi.

Trong đôi mắt của Từ Dã thoáng lóe lên ánh sáng, lập tức sửa lại tóc cô cho cẩn thận, nói với cô: "Đi mau, bọn họ đang chờ em."

Thời Hoan quay đầu nhìn lại, thấy mọi người đã lên xe gần hết, liền vẫy tay một cái chui vào trong xe.

Nhìn hai chiếc xe từ từ đi xa, Từ Dã chậm rãi thu lại tầm mắt.

Lúc này Lý Thần Ngạn mới chà chà hai tiếng, khoanh tay trước ngực đi tới bên cạnh Từ Dã, hỏi anh: "Hai người quay lại rồi hả?"

Từ Dã khẽ nhướng mày, không tỏ rõ thái độ, nhưng ý cười trong ánh mắt đã thể hiện tất cả.

Trương Đông Húc ngẩn người, lúc này mới nhớ ra gì đó, "Đội trưởng Từ, chẳng lẽ lúc tối qua anh và chị Thời Hoan ở lại, hai người có gì đó?"

Từ Dã hơi gật đầu, đáp án vô cùng rõ ràng.

Tuy đã sớm nhận ra sự mờ ám giữa hai người, khẳng định sớm muộn gì cũng thành, nhưng không ngờ ngày này lại đến sớm như vậy.

Có tiếng thành viên trong đội không kìm được bát quái: "Đội trưởng Từ, hai người định trực tiếp công khai qua lại sao?"

Tuy đều là đàn ông, chẳng có hứng thú gì đối với đời sống tình cảm của người khác, nhưng bây giờ đối tượng là đội trưởng Từ, thật sự khiến người ta hiếu kỳ.

"Cũng ở bên nhau rồi, giấu có ích gì." Từ Dã bình thản, sau đó anh nhìn đồng hồ, "Không nói chuyện phiếm nữa, bắt đầu làm việc."

Cả đội nghe lệnh, từng người đi chuẩn bị công việc của mình, một lát nữa sẽ di chuyển tới bệnh viện chính phủ.

Hôm nay cũng sẽ là một ngày bận rộn.

-

Trong xe, Thời Hoan ngồi cạnh Trình Giai Vãn, trong xe còn có vài cô gái khác, đều đang trò chuyện vui vẻ, những chuyện buồn vui mấy ngày hôm nay.

Trước khi đi tới trại tị nạn, trước khi vùi đầu vào công việc, đây là thời gian ung dung hiếm có của đội bác sĩ.

"Ôi, chị Thời Hoan, em nói với chị, đứa trẻ mấy hôm trước chúng ta chữa trị..." Bác sĩ nữ ngồi ghế trước vừa nói vừa nhìn về phía Thời Hoan, nhưng vừa hạ tầm mắt, khóe môi cô ấy liền cứng đờ, do dự nói nốt câu: "........... có thể đi lại rồi."

Thời Hoan không nhận ra sự khác thường của cô ấy, liền cười đáp: "Vậy thì tốt, bọn trẻ đều khỏe mạnh."

"Chị Thời, Thời Hoan..." Cô ấy bỗng nhiên lắp bắp, gò má ửng hồng, giống như ngại ngùng, "Nếu không, chị chỉnh lại tóc chút đi."

Thời Hoan nhất thời không hiểu, "Sao cơ?"

Nghe vậy, mọi người trong xe xôn xao quay sang, tầm mắt cố định trên người Thời Hoan, quét một lượt trên dưới, trong xe truyền tới âm thanh hít thật sâu, dường như thấy được thứ gì đó ghê gớm lắm.

Thời Hoan phát hiện tất cả mọi người đang nhìn mình, không khỏi có chút choáng váng, còn chưa biết xảy ra chuyện gì, liền cúi đầu nhìn lại một chút, không phát hiện ra có chỗ nào không ổn, rất khó hiểu, "Mọi người đang nhìn cái gì vậy, tôi không mặc trang phục à?"

Trình Giai Vãn ngồi bên cạnh Thời Hoan, vốn dĩ cô ấy không chú ý nhưng Thời Hoan vừa cử động cô ấy liền vừa vặn nhìn thấy một vết đỏ nổi bật trên cái cổ trắng như tuyết, trái tim liền thót lên, thật sự vạn phần cảm thán.

Vậy là tối hôm qua, hai người họ ở cùng một phòng đã làm gì đó rồi?

"Người chị em." Trình Giai Vãn sắc mặt phức tạp vỗ vỗ vai Thời Hoan, dè dặt nhắc nhớ, "Cổ của cô, tốt nhất là lấy tóc che đi."

Cô ấy vừa nói xong, trong xe liền truyền tới một âm thanh đáp lại...

"Đúng vậy, chị Thời Hoan, lần sau hai người nên chú ý vị trí."

"Ôi, sau đó nhớ che đi nhé, chúng tôi không vội, cô không cần giấu nhanh như vậy đâu."

Nghe thấy lời hảo tâm nhắc nhở của họ, ban đầu Thời Hoan còn cảm thấy kì lạ, nhưng ngay sau đó cô liền nhớ tới chuyện gì, nhất thời nhớ ra, giơ tay chuẩn xác che kín vị trí kia, cho dù da mặt cô có dày tới mất, lúc này cũng bị thiêu đốt tới bỏng.

Tối qua quả nhiên Từ Dã lưu lại dấu vết cho cô rồi!

Người đàn ông này thật là ôm tâm tư trả thù thật đáng sợ.

Thời Hoan thật sự muốn yên lặng giấu đi, vội vội vàng vàng vuốt tóc ra phía trước, cố gắng che đi vết đỏ bắt mắt.

May mà dấu vết cũng khá khuất, tùy tiện dùng tóc che đi là được, xem ra Từ Dã vẫn khá nể tình.

Thời Hoan lại lập tức nghĩ tới vừa rồi Từ Dã vén tóc cho cô, nét mặt kì lạ trong nháy mắt đó, khẳng định là đã trông thấy rồi.

Cô âm thầm cắn răng.

Sớm muộn cũng phải đè anh trên giường, cắn cho mấy cái.

Sau khi trêu chọc xong, bọn họ đã di chuyển đến trại tị nạn, thời gian nhàn nhã kết thúc, mỗi người đều đeo khẩu trang lên, nhanh chóng tiến vào trạng thái làm việc.

Hôm nay trại tị nạn vẫn rất bận rộn, có không ít bệnh nhân mới được đưa tới, Thời Hoan hỏi nguyên nhân, nghe nói là vì bệnh viện trực thuộc chính phủ ở gần đây từ chối tiếp nhận bệnh nhân.

Ngoài cảm thấy bất đắc dĩ ra thì cũng không còn cách nào khác, bận rộn bên giường bệnh hồi lâu, không dễ dàng gì mới được nghỉ ngơi một chút, liền đi về phía giường của Marry.

Cô nhóc vô cùng hiểu chuyện Thời Hoan tự biết mình không thể làm gì thêm cho cô bé nữa, chỉ muốn chăm sóc cô bé nhiều hơn một chút.

"Chị bác sĩ, chị bác sĩ!" Marry nhìn thấy bóng dáng Thời Hoan từ xa, vội vàng cố gắng ngồi dậy, cười híp mắt vẫy vẫy tay với Thời Hoan, "Hôm nay chị cũng tới thăm em."

"Đúng vậy, không phải chị đã đồng ý với em sao, mỗi ngày đều sẽ tới." Thời Hoan cong môi, tuy rằng nụ cười dưới khẩu trang không thể nhìn thấy, nhưng Marry có thể nhìn thấy ý cười rạng ngời trong mắt cô.

"Hôm nay chị còn muốn đưa em đi xem mặt trời lặn." Thời Hoan nói, nhẹ nhàng xoa đầu cô bé, mẹ Marry cũng mỉm cười gật đầu với cô, Thời Hoan đáp lại, thể hiện sự lễ phép.

Liên quan tới chân của Marry, cả hai mẹ con đều muốn giấu, cô cũng không đề cập tới việc này.

Cứ một ngày lại qua một ngày, chỉ cần có thể chịu đựng tới khi ngọn lửa chiến tranh bị dập tắt, ngày đó cùng đón ánh mặt trời đi.

Trong lòng Thời Hoan âm thầm mong đợi ngày ấy đến.

"Hôm nay chị đưa em đi sao?" Marry nghiêng đầu cười, dường như có chút hiếu kỳ, "Anh quân nhân bận ạ?"

Thời Hoan gật đầu, cười nói: "Đúng, anh ấy có chuyện quan trọng phải xử lý, sau khi xong việc có thể đến đây cũng chị và em."

"Vậy ạ." Marry gật đầu, cảm thán nói, "Tình cảm của anh chị thật tốt, hai người vẫn yêu nhau nha."

Thời Hoan nghe vậy thì dừng lại một chút, cô lập tức không kìm được bật cười, hỏi cô bé: "Vì sao Marry lại nói vậy?"

"Bởi vì em hỏi anh ấy, em hỏi quan hệ của anh chị là gì."

"Vậy anh ấy nói với em thế nào?"

"À........" Marry cố gắng nhớ lại, thuật lại gần như nguyên văn, "Anh ấy nói, chị là người anh ấy yêu, nếu như anh ấy may mắn, chị có thể sẽ trở thành người yêu của anh ấy."

Giọng nói non nớt chậm rãi phát ra, lướt qua bên tai, như cơn gió dịu dàng thổi qua.

Ánh mắt Thời Hoan run lên, cô nhắm mắt không nói gì, khẽ cười thành tiếng.

Trong lòng như một chiếc bình thủy tinh được đổ đầy kẹo, cảm giác ngọt ngào lan tỏa trong nháy mắt, toàn bộ thế giới đều có màu mật ong mờ ảo.

Cả lồng ngực đều tràn đầy nhu tình mật ý, ánh hào quang chiếu rọi, không có một chút mây mù.

"Nhưng em không biết rõ, đều là người yêu, có gì khác biệt chứ?"

Thời Hoan cong môi, cô nhẹ nhàng véo chiếc má mềm mại của Marry, dịu dàng nói: "Sau này lớn lên em sẽ hiểu, chị cũng hi vọng, sau này người Marry yêu có thể trở thành người yêu của em."

Ý là, chúc những điều tốt đẹp nhất.

Là giấc mơ đẹp nhất thế gian.

Là kết cục hoàn mỹ nhất cầu mong được gặp.

Cô có bao nhiêu may mắn, mới có thể gặp được Từ Dã, dù cho xa cách nhiều năm như vậy, mặc dù đánh cược cả cuộc đời còn lại, cũng phải khiến đối phương hòa vào cốt tủy của mình.

Tình yêu trên đời,... ranh giới cảm động nhất, có lẽ chính là "Dù chết cũng không hối hận".
Bình Luận (0)
Comment