Sinh Mệnh: Đời Này Nợ Nhau

Chương 33

Căn phòng lặng ngắt như tờ, Tạ Đình cúi đầu nhìn Tô Dịch dưới ánh đèn dầu lập lòe, tóc dài trượt lên cổ anh lạo xạo trêu đùa. Cô không đáp lại, cũng không di chuyển, lồng ngực lúc này tì vào người bên dưới có thể cảm nhận được trái tim đang đập thình thịch.

Như là ảo giác lại như không, da thịt hai người sít sao nóng rực, mồ hôi trên trán đã kết lên một tầng mỏng. Tạ Đình hưởng ứng sự biến hóa trong cơ thể của mình, cô cào nhẹ móng tay sơn bóng lên từng ngón tay săn chắc của Tô Dịch, đánh nhanh thắng nhanh hơn một bước không cho anh cơ hội từ chối, nói nhỏ.

- Dừng lại hay không?

Tô Dịch im lặng khác lạ, anh nhìn Tạ Đình, dù bản thân bị thương nhưng cũng thừa sức có thể đẩy cô ra khỏi người mình. Chỉ là chần chừ qua đi, anh lại không kiềm chế được mà đưa tay ôm lấy gáy cô vuốt ve, sau đó liền kéo lại gần, đôi môi rất chuẩn xác ngậm lấy môi cô, điên cuồng cắn mút. Nụ hôn của anh bá đạo, kịch liệt, kĩ thuật hôn lưỡi so với cô còn cao thủ hơn, cho dù nằm dưới nhưng trong khoảnh khắc này, anh lại nắm quyền chủ động.

Tạ Đình là một người kiểm soát bản thân rất giỏi trong chuyện giường chiếu, mỗi lần cùng Kha Luân làm, cô chưa bao giờ phát ra tiếng. Hai người bọn họ ngoài thỏa mãn sinh lý ra, thì một chút tình cảm cũng không hề có, cảm giác sung sướng cũng không thể đạt được đến đỉnh cao. Thế nhưng đối với Tô Dịch lúc này, cô lại để bản thân lại trở nên thất thế.

Tạ Đình nằm trên người Tô Dịch, cô cúi đầu hôn anh, tay sờ soạng người anh, đầu ngón tay lướt trên từng cơ bụng anh rồi đến vùng rốn của anh, chủ động kích thích mọi nơi mẫn cảm nhưng môi lưỡi vẫn bị ép cuốn theo từng nhịp điệu bên dưới.

Mùi thuốc lá ở khoang miệng vẫn phảng phất mùi hương nhàn nhạt, cộng thêm với mùi mồ hôi trên da thịt của cả hai, Tạ Đình cảm thấy đầu óc dần trở nên mụ mị mất kiểm soát, điển hình chính là hô hấp gần như bị Tô Dịch cướp đoạt hết. Môi lưỡi dây dưa, một lúc sau, đến khi cô cảm tưởng cả người mềm nhũn không còn sức lực để ngồi, người đàn ông nằm dưới cũng quyết định buông khỏi. Anh đẩy người cô cách mình một đoạn, chống tay ngồi dậy, đôi mắt hổ phách quét ngang dọc một lần, hơi thở có phần nặng nề.

Tô Dịch không có ý định làm tiếp, anh trầm giọng cảnh cáo, bản thân coi tất cả hành động vừa rồi là dạy Tạ Đình một bài học để cô biết điều lần sau đừng dùng cái trò khiêu khích thêm nữa.

- Tôi đã nói rất nhiều lần?

Tạ Đình không để tâm, cô cuộn mái tóc dài của mình lên trên đỉnh đầu, đôi vai gầy mảnh khảnh nhanh chóng ẩn hiện đầy mị hoặc, mắt phủ một tầng sương mù như sớm bình minh trên núi Mộc Tử, sáng long lanh như ngôi sao phản chiếu dưới nước.

Cô ngồi đối diện với Tô Dịch, lả lướt như một tiểu hồ ly, tay trượt hai dây váy của mình để chúng tự do rơi xuống, bầu ngực tròn trịa to lớn căng chặt dưới lớp áo ngực ngay lập tức hở ra.

Cô chống tay nhướn người lại phía anh, môi đỏ khẽ mở hôn lên yếu hầu trượt lên trượt xuống của anh, lưỡi đảo quanh một vòng, sau đấy há miệng cắn nhẹ.

Lực không hề lớn, Tạ Đình cảm nhận được người Tô Dịch run lên một trận, hô hấp so với lúc nãy còn hỗn loạn hơn rất nhiều. Anh đang kiềm chế, nhưng càng lúc cô càng mang đến những kích thích chí mạng, cuối cùng những lời muốn nói nơi cổ họng đều bị nhét xuống.

Một giây sau đấy, Tạ Đình cảm nhận được bàn tay to lớn của Tô Dịch đặt trên ngực mình xoa nắn, khóe miệng cô khẽ cười. Anh cúi đầu hôn môi cô lần nữa, tay vuốt ngực cô, từ đằng trước ra đằng sau thuận lợi tháo được khuy áo, nơi đẫy đà được giải thoát ngạo nghễ nở rộ.

Ngực cô rất lớn, nhưng tròn đầy như bánh bao chứ không chảy xệ, một tay Tô Dịch nắm lấy cũng không đủ. Anh ra sức nhào nặn chúng thành đủ các loại hình thù, có lúc còn hơi dùng sức làm cô phải nhíu mày lại vì đau, hành động như thể đang trừng phạt.

Anh dùng sức hôn như muốn nhiền nát môi cô, Tạ Đình cảm nhận được đau đớn, cô nghiêng đầu thoát khỏi, ngữ điệu lành lạnh mang âm tiết không hài lòng.

- Anh Mười, anh có thể nhẹ một chút.

Tô Dịch híp mắt, tay anh vẫn chưa rời ngực lớn lấy nửa giây:” Ước muốn đang dần thành sự thật, em tính dừng lại”

Tạ Đình có thể hiểu Tô Dịch đang mỉa mai châm chọc mình, mắt cô lạnh đi mấy phần, miệng cười như không cười. Cô không đôi co với anh bằng lời nói, dùng sức đẩy người anh tựa vào thành giường, thân thể trắng muốt uốn éo như rắn thành tinh trườn lại gần, chiếc váy theo đó cũng bị đá sang một bên.

Da thịt tiếp xúc với không khí, lúc này trên người Tạ Đình chỉ còn duy nhất chiếc quần lót lọt khe màu ren đen đủ che đi nơi tư mật, phía dưới ướt đẫm một mảng lớn.

Cô hé miệng hôn anh, tay luồn xuống cạp quần anh sờ loạn một vòng, cởi thắt lưng rồi đến cúc quần.

Cô kéo khóa, tay luồn vào trong cầm lấy vật nóng bỏng đã sớm thức tỉnh trêu đùa, vuốt lên xuống một vòng, cảm nhận trong đầu chính là thật lớn. Rắn chắc, ngạo nghễ y như chủ nhân của nó, thật sự chỉ muốn khai phá một phen.

- Cảm thấy thế nào?

Từ trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói khàn khàn đầy mê hoặc của Tô Dịch, hành động càn rỡ liếm láp đảo quanh nơi xương quai xanh cũng theo đó mà dừng lại, Tạ Đình híp mắt đáp.

- Rất hài lòng. Độ lớn vừa phải, cực phẩm khó tìm.

Nói xong, cô không đỏ mặt dùng sức bóp một cái, thân thể Tô Dịch phút chốc biến hóa khôn lường, máu trong người sôi lên sùng sục. Một giây sau đó, Tạ Đình bị ép nằm dưới, môi lưỡi anh lướt trên da thịt cô, từ má cho đến cổ, đến bầu ngực đẫy đà, da thịt đỏ ửng.

Tô Dịch nằm trên, anh cúi đầu ngậm lấy một bên ngực của Tạ Đình cắn mút, tay còn lại luồn xuống kéo quần lót cô ra khỏi. Anh đưa ngón tay trượt vào vực sâu sớm đã ướt đẫm, đáy mắt trở nên tối hẳn, ngẩng đầu nhìn cô nằm dưới, bất giác bật cười một cái thật nhẹ.

Tô Dịch mất hai giây để cởi quần của mình, vật đàn ông ngạo nghễ được giải thoát cứng rắn dựng lên như cột cờ, so với cảm nhận của Tạ Đình lúc nãy dường như còn lớn hơn.

- Đến đi...

Hô hấp có phần ngắt quãng, Tạ Đình móc chân gẩy nhẹ vào túi lớn giữa hai đùi Tô Dịch, thân thể mướt mát mồ hôi ửng hồng đầy kích tình. Nơi tư mật ngứa ngáy ngay lúc này chỉ muốn được thứ đó lấp đầy, một giây chần chừ này của anh, đối với cô mà nói thật sự chính là tra tấn không cần dùng dao.

Tô Dịch không di chuyển, anh khẽ tách chân Tạ Đình ra một chút, tay trượt một đường trêu đùa nhụy hoa ướt át, ánh mắt lúc này thật sự vô lại ngả ngớn.

- Gấp vậy à.

Tạ Đình cắn môi, cô không đáp, nhưng cơ thể trước sự kích thích bởi ngón tay Tô Dịch trở nên vặn vẹo, mồ hôi càng lúc càng túa nhiều. Cô thở dốc, chân vòng ra quấn lấy eo anh kéo gần lại phía mình, không chịu được phải gằn giọng. Rõ ràng ban đầu là cô kích thích anh, bây giờ đổi lại cô bị anh kích thích, cái sự khó chịu này, con mẹ nó thật muốn bức chết người khác mà.

- Rất. Gấp..

Lời nói vừa dứt, Tạ Đình cảm nhận được chân của mình bị Tô Dịch lắm lấy, anh mẽ đâm vào một cái quá nửa khiến cho cột sống cô tê dại, cả người run lên căng chặt. Của anh quá lớn, kích cỡ khiến làm có chút đau, hệt y như ngày đầu thiếu nữ nếm trái cấm.

Từng cái va chạm từ chậm đến nhanh dần, hơi thở Tô Dịch đã bắt đầu trở nên hỗn loạn, mồi hôi mướt mát ướt đẫm một tầng trên trán. Anh hừm ra một tiếng cực thấp, bất chấp mọi thứ bên ngoài yên ắng, thô bạo đâm tới từng cái thúc thật mạnh gần như chạm đáy.

Sức mạnh cực hạn ấy của anh khiến cho Tạ Đình nói không thành tiếng, ngoài việc cắn chặt răng thì chỉ có thể vươn lấy vai anh ôm lấy để giữ thăng bằng. Hô hấp hai người dồn dập hỗn loạn, bên dưới càng như thủy triều đánh đến, sung sướng lan đến tận từng lỗ chân lông, thật chỉ muốn mở miệng mà rên lớn. Thế nhưng bên ngoài còn có người, cô phải kiềm chế chống lại từng kích thích đó.

Cô đối mặt với Tô Dịch, đáy mắt anh đều nhuốm vào dục vọng, không nói không rằng lại cúi xuống thô bạo hôn. Nụ hôn của anh quá mức xâm lược, anh ngậm môi cô, tay xoa nắn ngực cô, bên dưới thì mạnh mẽ từng cái một, lúc đưa cô lên thiên đường, lúc lại nhấn chìm cô xuống địa ngục.

Ngoài trời bắt đầu đổ mưa, tiếng sấm chớp cùng với tiếng mưa rả rích rào rào táp vào mái hiên lộp bộp tạo lên những âm thanh rất rõ. Tạ Đình biết chính mình không thể kìm nén được nữa, cô ôm lấy lưng trần của Tô Dịch, nụ hôn đưa đẩy trên yết hầu của anh, rên rỉ từng hơi ngắt quãng.

- Anh Mười, nhẹ một chút.

Tô Dịch bỗng nhiên dững lại, anh híp mắt không hài lòng, một giây sau đấy dùng sức ra vào mạnh mẽ hơn, siết chặt lấy cô hơn, khản giọng:” Gọi tên tôi..”

Tạ Đình trong chớp nhoáng bị nhấn chím trong đê mê, cô thở dồn dập, ngực lớn nẩy lên từng cái, phía sau lưng đau nhưng phía dưới lại đầy khoái cảm. Cô run rẩy lắc đầu, lúc này bản thân đã không thể nào lấy được dáng vẻ bình tĩnh cợt nhả nữam ngửa đầu rên rỉ.

- Anh Mười... ưm...anh.. muốn giết tôi sao?

Tạ Đình nghiến răng bất mãn, Tô Dịch thở dốc, nghe xong chỉ có thể bật cười. Anh vô lại không đứng đắn cúi đầu hỏi cô.

- Chẳng phải em vẫn muốn tôi phục vụ em sao. Tôi đang rất tận tình...

- Mẹ kiếp... Coi như anh giỏi.

Tạ Đình ngắt quãng từng hơi, sau đấy không thể nào nói được nữa, mắt phiếm hồng phủ đầy sương. Chút sức lực còn lại cô dồn hết lên đôi tay để bám víu lấy đôi vai săn chắc của Tô Dịch để bản thân không bị ngã, đầu ngón chân quắp lại chịu đựng. Đây chính là lần đầu tiên cô trải qua cảm giác mãnh liệt như này, cực hạn điên cuồng, vừa sảng khoái cũng vừa vui sướng, vừa như mất nửa cái mạng.

Đổi vài tư thế, Tạ Đình thật sự còn nghĩ Tô Dịch dùng thuốc kích thích kéo dài thời gian. Cái đầu tiên mà anh kéo dài đến tận hơn một tiếng vẫn chưa có dấu hiệu muốn phóng thích, dường như mấy vết thương cỏn con trên ngực và lưng chẳng hề ảnh hưởng một chút nào.

- Thoải mái không?

Anh ở phía sau cô, môi nóng rực hôn lên lưng trần trắng như tuyết của cô, hai tay mạnh mẽ bóp lấy ngực cô, ra vào từ phía sau. Anh đẩy một cái, người cô chúi về phía trước, cứ thế đến khi cô mệt lả không còn sức mới quyết định ngả bài, phóng thích chính mình, chất lỏng sền sệt bết dính bắn đầy lên lưng cô.

Tạ Đình mệt rã rời nằm sấp trên giường, mắt cô ngắm nhiền, lúc này một lời muốn nói lại cũng không còn hơi sức.

..........

Trên giường lúc này vô cùng lộn xộn, Tạ Đình dựa người vào thành giường, tóc dài đã tuột rối tung xõa trước ngực, hai gò má đỏ ửng, từ cổ xuống đến dưới, cách một đoạn đều là những dấu hôn.

Trong căn phòng sực lên mùi mồ hôi với mùi ân ái, Tạ Đình nhắm mắt, nghiêng đầu ngả lên vai Tô Dịch. Cô không nhớ cả hai đã làm bao nhiêu lần, chỉ nhớ được rằng sức lực cùng khoái cảm anh mang đến cho cô mụ mị đến mệt lả, so với những gì cô tưởng tượng trước đó còn vượt xa hơn rất nhiều lần. Anh không những cướp quyền chủ động của cô, còn thô bạo trừng trị cô bằng những lần ra vào dùng sức, dùng chính hành động tra tấn của mình để cảnh cáo.

Tô Dịch hút một hơi thuốc thật dài, anh nghiêng đầu cúi xuống nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tạ Đình, không bài xích cái ôm của cô dưới eo mình. Anh bật cười, nụ cười trầm thấp, không hề xa lạ còn mang ngữ điệu cưng chiều.

- Nói được chưa?

Tạ Đình gật đầu, cô không mở mắt, giọng mang theo tiếng khàn:” Qúa sức tưởng tượng...”

Tô Dịch nhướn mày, anh hửm một tiếng gầm nhẹ trong cổ họng, ngón tay lướt trên da mặt mỏng manh của cô:” Tôi đã cảnh cáo cô rồi....”

Tạ Đình không hối hận, cô thở đều đều, lúc này thật chỉ muốn ngủ nhưng vẫn không quên đả kích Tô Dịch. Thật sự mà nói cảm giác thua cuộc khiến cho cô cảm thấy khó chịu.

- Lần sau tôi sẽ ngồi trên.

Nói xong, Tạ Đình lúc này rốt cuộc cũng đã chìm vào trong giấc ngủ, cô thả lỏng người nằm xuống, tay vẫn vắt trên eo của Tô Dịch.

Một giấc ngủ này đối với cô rất dài, có lẽ vì thể lực cạn kiệt, cả người đau nhức nên lúc tỉnh lại trời đã quá trưa. Bên cạnh Tô Dịch cũng không rời khỏi, một tay anh vắt lên bụng cô ôm lấy, hai người quần áo đã được mặc lại hoàn chỉnh như ban đầu.

Tạ Đình với tay nhìn đồng hồ điện thoại, là mười hai rưỡi, cô nhíu mày nhớ đến lời Tô Dịch nói hôm qua, tay lay nhẹ vai anh.

- Tô Dịch, hôm nay phải trở về.

Tô Dịch bị đánh thức liền mở mắt, đồng tử còn vương tơ máu do vẫn ngái ngủ, anh gật đầu rồi xoay người ngồi dậy. Đêm hôm qua hai người dùng sức quá mức lại cuồng dã cuốn vào nhau nên không ai để ý đến vết thương, lúc này nhìn lại băng gạc hầu như cái nào cũng thấm màu đỏ của máu, Tạ Đình bất giác giật mình. Cô nhíu mày, mím môi hỏi anh.

- Có đau không?

Tô Dịch lắc đầu, anh lấy áo mặc vào rồi xuống giường:” Không đau, để tôi đi lấy quần áo cho em. Ăn xong chúng ta sẽ về trấn huyện, sớm lúc nào được thì hay lúc đó”

Tạ Đình không bướng bỉnh, cô gật đầu, nhìn theo bóng dáng Tô Dịch đi ra ngoài mới vén chăn sang một bên ngồi dậy. Hông và eo cô đều đau nhức, lúc bước chân xuống sàn còn cảm nhận được một trận run rẩy, đau đớn đến tận xương tủy, da thịt dày đặc vết xanh tím.

Tạ Đình nhìn chúng, cô hít một hơi thật sâu, vuốt lại tóc cho gọn rồi dọn giường lại cho sạch. Tối hôm qua chiến giường này vì kích tính của cô với Tô Dịch mà trở nên lộn xộn, bây giờ họ sắp đi, cũng phải nên dọn dẹp một chút. May mắn hơn là mùi hoan ái đã không còn.

Làm xong xuôi mọi thứ, Tô Dịch cũng mang quần áo vào, Tạ Đình nhận lấy rồi thay ra, xong xuôi mới đi về nhà tắm đánh răng rửa mặt. Lúc này tất cả mọi người nhà A Nùng đã ngồi ở ngoài hiên chờ cơm, nhìn thấy cô cùng với anh đi ra, bọn họ cười thân thiện.

- Cơm nước vừa bưng lên, hai người ăn luôn không lại đói.

Tô Dịch không từ chối, anh gật đầu kéo Tạ Đình ngồi xuống bên cạnh, lấy đũa đưa cho cô:” Ăn đi một chút, qua giờ cô cũng không ăn được nhiều, chỉ sợ sẽ đói”

Tạ Đình cười bỉ ổi, cô cúi đầu ăn cơm, nhưng vẫn không quên đáp:” Yên tâm, tôi vẫn còn rất no. Tối qua từng đấy thức ăn khiến tôi no bụng rồi”

Tô Dịch không phản bác cũng như chấp nhặt với Tạ Đình, anh ăn suất của mình, suốt quá trình đấy đổi tính nhận lấy nhiệm vụ gắp thức ăn cho cô. Anh gắp rất nhiều, đến mức cô đã ăn rồi mà vẫn còn ụ lên một tầng, nhìn chỉ có thể giật giật khóe miệng.

- Tưng đây đủ rồi.

Tô Dịch nhíu mày không vui, ánh mắt sắc như dao của anh trầm xuống mang theo sát khí, miếng thịt khô cứ thế yên vị trong bát của Tạ Đình. Đối với anh, cô như thế này là quá gầy, mới có một đêm mà như muốn chết đi sống lại, đúng là không có tiền đồ.

- Ăn hết....

Còn tiếp...
Bình Luận (0)
Comment