Sinh Mệnh: Đời Này Nợ Nhau

Chương 59

Lúc Tô Dịch cùng với A Mân trở về thôn Cao Tháp, lão Kim vẫn chưa trở về, người đón anh không ngoài ai khác chính là Trần Tuân với Tam Bằng. Qua hai ngày, ánh mắt của hắn vẫn đầy thù địch như thế, có điều cái băng gạc to đùng xuất hiện trên đầu anh là nguyên nhân khiến cho hắn muốn cao giọng giáo huấn cũng không được. Ngày hôm qua hắn bị lão Kim chửi bới cho một trận, khỏi cần nói cũng biết tối nay lão về, hình phạt hắn phải nhận sẽ rất nặng.

Con ngươi Tô Dịch đảo quanh một hồi trên người Tam Bằng, anh hừ lạnh trong lòng, chẳng để đám người đó vào trong mắt dứt khoát đẩy cửa xe bước xuống. Anh nhìn cánh cửa ngôi nhà phục chế đồ được đóng chặt, tâm trí không thoát được một trận hả hê, bởi vì nếu anh không nhầm có lẽ từ hôm qua đến giờ Trần Tuân cũng chẳng dám động vào những thứ anh làm dở.

Tô Dịch vẫn không lên tiếng.

Tam Bằng siết chặt nắm đấm, hắn nghiến răng đầy phẫn hận, mặc dù không muốn bản thân mình phải thất thế trước tất cả các anh em, nhưng vì chuyện đại cuộc trước mắt, hắn không thể không cúi đầu hạ mình xin lỗi. Hôm nay đã bước sang ngày thứ năm rồi, chỉ còn hai ngày nữa bên đối tác sẽ đòi hàng, nếu Tô Dịch không bắt tay làm ngay cho xong, e rằng bọn chúng nhất định sẽ phải thất hứa.

- A Dịch, chuyện ngày hôm kia, là do tôi nhất thời nông nổi nên mới hành động ngu xuẩn. Tôi mong cậu bỏ qua, không đáng phải chấp nhặt với một lão già như tôi.

Tô Dịch quan sát Tam Bằng, anh gác một tay lên đầu xe dính bùn đất, khóe miệng hời hợt kéo lên một đường cong như có như không.

- Lão Tam, tôi đây không nhận nổi lời xin lỗi của ông, sẽ giảm thọ mất.

Đồng tử Tam Bằng co rút lại vì tức giận, hắn siết chặt tay, biểu cảm khuôn mặt hết xanh rồi lại trắng. Tối hôm trước, hắn cũng đã cúi đầu mà Tô Dịch nửa cái nhìn cũng không thèm bố thí cho hắn. Hiện tại hắn cúi đầu lần hai, anh cũng không thèm liếc nửa giây, thể diện của hắn cứ thế mà bị dẫm đạp dưới đế giày. Bên cạnh lão Kim bao lâu, đột ngột bây giờ phải nhượng bộ người ngoài, cầu xin người ngoài, hắn thật sự rất hận. Hận đến mức, giá như đủ can đảm, rất muốn một dao đâm chết anh cho bõ ngứa mắt.

Cười lạnh, Tam Bằng nghiễn răng, đầu vẫn không chịu ngẩng lên:” A Dịch, nếu cậu không chịu bỏ qua cho tôi thì tôi cũng đành cúi đầu đợi cậu hết giận vậy”

Tô Dịch nhướn mày, nửa khắc sau, anh không cần quay lại cũng có thể cảm nhận được vô vàn những ánh mắt sắc như dao ở phía sau lưng của mình. Không quá ngạc nhiên vì tất cả kia đều là đàn em của Tam Bằng, chúng đương nhiên phải đứng về ông chủ của mình, sao có thể về phe người lạ cướp quyền người khác như anh.

Đưa hai tay lên xoa đường ấn giữa chân mày, Tô Dịch thu lại nụ cười cợt nhả đầy khinh thường, anh nhìn Tam Bằng không hề cảm xúc, nhàn nhạt nói.

- Lão Tam, chuyện này không có gì to tát, ông không cần phải làm quá lên như vậy. Con người tôi là loại ăn ngay nói thẳng, chuyện tối ngày hôm đó cũng một phần do lỗi của tôi nên mới như thế, nhân đây tôi cũng phải xin lỗi ông, mong ông bỏ qua cho tôi

Tam Bằng nhíu mày, hắn không biết lời nói của anh là có ý gì, mất tận nửa phút thất thần mới cười giả lả:” Được rồi, nếu cậu nói vậy thì tôi hi vọng chúng ta từ giờ có thể hòa thuận trong công việc, mấy chuyện không vui cứ ném hết ra sau đầu đi, có được không”

“ Được...”

Tô Dịch dứt khoát gật đầu, bản thân không muốn chạm mặt với Tam Bằng thêm nữa nên bước chân rất nhanh sải dài về phía căn phòng chế đồ. Gần hai ngày rời đi, nhìn đồ vẫn còn dang dở, anh nghĩ bản thân cũng nên làm tròn trách nhiệm một chút, cố gắng hoàn thành trước thời hạn. Như vậy mới có thể khiến lão Kim không nghi ngờ, thêm nữa việc trở về bên Tạ Đình cũng không quá kéo dài ra.

Cả buổi chiều hôm đó, Tô Dịch nhốt mình trong phòng phục chế, mắt cùng với tay luôn không ngừng nghỉ. Bên ngoài trời đã tối hẳn, người canh gác cũng nhiều lên hôm trước, lại thêm tiếng nói chuyện rì rầm lớn nhỏ càng lúc càng gần, anh đoán có lẽ lão Kim đi công chuyện đã quay trở về.

Tô Dịch dựa người vào cột gỗ, anh liếc mắt nhìn vế phía cánh cửa, tùy hứng quay chiếc bút trên tay từng vòng như một trò tiêu khiển. Mấy phút sau đó, đúng như những gì bản thân anh nghĩ, lão Kim sau khi dạy dỗ Tam Bằng một trận liền đi tìm anh. Lúc lão đẩy cánh cửa bước từ ngoài vào bên trong, khí lạnh cùng với hàn khí đầy tàn nhẫn của lão khiến cho bầu không khí trong căn phòng bị đẩy cao hơn, nguy hiểm hơn, bất cứ ai nhìn vào cũng phải run lên vì sợ hãi.

Duy chỉ có một mình Tô Dịch là không hề thay đổi sắc mặt trước điều ấy, anh nhìn thẳng vào lão, cúi đầu nhàn nhạt nói.

- Kim Gia... Chào mừng ngài trở về.

Lão Kim gật đầu, hai tay vẫn chắp ở phía sau, bước chân từng bước tiến lại. Lão nhìn đồ đang được Tô Dịch nghiền ngẫm phục chế ở trên bàn, vẻ mặt mang theo sự hài lòng nhưng ánh mắt lại không hề hòa nhã như thế.

- Vết thương của cậu như thế nào? Đã đỡ hơn chưa.

Tô Dịch gật đầu, anh hơi nhíu mày, giọng cất lên hơi trầm:” Cũng đã đỡ hơn một chút...”

Nghe được câu trả lời, lão sảng khoái gật đầu, bước chân lại đi vòng về phía sau của Tô Dịch, động tác rất nhanh chế ngự ấn mặt anh ép xuống mặt bàn. Sườn mặt va chạm với dụng cụ ngổ ngang trên bàn khiến anh phải hứng chịu một trận đau buốt, thậm chí da thịt có cảm giác còn bị rách. Thế nhưng sau tất cả anh không dám chống cự lại, cũng chẳng dám lên tiếng hỏi lý do vì sao.

Lão Kim ánh mắt lúc này đã chuyển đỏ, sắc mặt xám xịt đầy nguy hiểm:” Nói thật cho tôi biết, cậu xuống trấn làm gì”

Tô Dịch hít sâu, ngữ điệu vững vàng không hề mang theo run rẩy:” Vết thương trên đầu tôi do Tam Bằng gây nên, nếu ngài nghi ngờ thì có thể trực tiếp tháo băng ra xem. Tôi chỉ xuống trấn có một ngày, ngài trở về liền nghi ngờ tôi, ngài còn muốn tôi nói cái gì bây giờ”

Tay lão Kim bóp chặt cổ Tô Dịch, từng ngón tay siết lấy động mạch đổ của anh, trong phút chốc mặt anh cứ thế đỏ bừng, hai mắt cũng theo đó mà xung huyết. Lão muốn tin, nhưng hành động của anh khiến lão thấp thỏm không yên, đặc biệt là mấy ngày tới còn có một cuộc giao dịch rất quan trọng.

- Tôi cho cậu một cơ hội giải thích. Cậu có nói dối điều gì không?

Tô Dịch cắn chặt răng, anh mặc kệ cơn đau vẫn đang hoành hành mình, trước sau vẫn kiên định như thế. Chuyện ở dươi trấn chỉ có anh và A Mân biết, thêm nữa lúc gặp Tạ Đình anh đều nhìn trước nhìn sau rất cẩn thận, chắc chắn sẽ không có người ngoài nhìn thấy. Lão Kim lúc này chính là muốn dùng kế để dụ anh nói hết ra tất cả, nhưng anh là ai cơ chứ, anh sao có ngu đến mức như vậy đâu. Cho dù lão có dùng cái cách đê tiện nhất là thôi miên anh để anh khai ra mọi chuyện, anh cũng sẽ không cho lão lấy được cơ hội đó.

- Kim Gia, từ lúc tôi được ngài cứu từ cái chết trở về, tôi chưa từng nghĩ và cũng chưa từng nói dối hay phản bội ngài điều gì?

Lão Kim nhướn mày, cười lạnh:” Thật sự. Vậy cậu nói cho tôi xem, cậu ở dưới trấn một ngày để làm gì”

Tô Dịch liếm môi, tròng mắt bừng bừng lên những ngọn lửa đỏ rực, nếu không phải vì đại cuộc anh nghĩ mình lúc này nhất định sẽ phải cho lão Kim một phát đạp hay dao gì đó. Dù sao ở trên bàn cũng rất nhiều dụng cụ sắc nhọn, vơ đại một cái là có thể kết liễu được cái mạng già của lão rồi. Chỉ là tinh thần của anh vẫn chưa đến mức mù quáng như thế.

Tô Dịch nắm chặt lấy góc bàn, anh gồng người:” Tôi đã giải thích với ngài rồi, vết thương sâu nên bên trạm xá yêu cầu tôi phải ở lại qua một đêm để theo dõi. Thân thể là của tôi cho nên tôi không thể không quan tâm”

Lão Kim lại dùng sức thêm một chút, lần này cơn đau truyền đến làm cho anh thật sự chật vật, huyệt thái dương nổi lên những đường gân xanh đỏ ửng, căng chặt muốn đứt.

- Thật sự là như thế.

Tô Dịch trước sau như một không thay đổi câu trả lời của mình:” Đúng là như thế, ngài không tin tôi có thể một dao kết liễu tôi ngay tại đây, tôi không có ý kiến”

Lão Kim không quá ngạc nhiên khi nhận được câu trả lời cực đoan từ Tô Dịch, nét mặt cùng ánh mắt vẫn chỉ có một vẻ duy nhất chính là ung dung. Từ ngày hôm qua biết được anh đi xuống núi, lão đã thấp thỏm lo âu rất nhiều, nhưng cũng không phải là không tin tưởng. A Mân là một người như nào lão đôi phần quá hiểu, lúc gọi điện cho cậu ta, cậu ta trăm phần trăm chắc chắn mình canh giữ cẩn thận, lão cũng phải thú nhận tảng đá nặng được hạ xuống một nửa. Hành động lúc này là chỉ là hành động dọa nạt một chút, lão muốn xem có thật Tô Dịch có nói dối mình hay không mà thôi.

Liếc nhìn chiếc điện thoại trên bàn, lão Kim nheo mắt, cầm lấy nhét vào trong túi áo của mình, xong xuôi mới thả lỏng tay.

Tô Dịch phần cổ được giải thoát, anh ho khù khụ, mặt đỏ phừng phừng, sườn má bên kia rơm rớm máu đỏ chảy xuống. Anh một lời cũng không kêu đau, dáng người dưới ánh điện đứng thẳng như cây bạch dương, hai nắm tay cuộn chặt. Đồng tử mắt vẫn đỏ ửng từng tia máu, anh khẽ cụp xuống che đi sự tàn nhẫn ở sâu trong nó.

Lão Kim sắc mặt trong nháy mắt thay đổi một trăm tám mươi độ, lão cười khà khà vỗ lên vai Tô Dịch, trực tiếp coi như chuyện hồi nãy chỉ là một trò đùa dai của mình.

- Được rồi, là tôi quá đa nghi nên mới như thế, hi vọng cậu đừng chấp nhặt với lão già như tôi. Chuyện Tam Bằng tôi đã giúp cậu phạt hắn, mấy ngày này khổ cực cho cậu rồi. Tôi sẽ bảo người làm hầm cho cậu một chén canh bổ máu, vết thương sâu cần phải chăm sóc kĩ càng.

Tô Dịch ngẩng đầu, anh vẫn không hề chạm tay vào vết thương. Chuyện này lão Kim không nghi ngờ anh mới lo lắng, chứ lão nghi ngờ anh thì anh lại dễ dàng giải quyết được. Mấy ngày tới hàng cần phải giao đi, mạng sống của anh cũng chưa hẳn là nguy hiểm, tịch thu điện thoại đã là nhân nhượng lắm rồi.

- Cảm ơn sự quan tâm của Kim Gia...

Lão Kim xua tay, đáy máy vẫn không quên quan sát từng cử chỉ nhỏ nhất của anh:” Được rồi, để tôi gọi người mang cơm lên, tôi với cậu ở đây ăn luôn”

Tô Dịch không có ý kiến, lão Kim lúc này cũng cho người mang đến cho anh một số thuốc y tế để khử trùng vết thương trên mặt. Anh liếc mắt nhìn chúng, cánh tay săn chắc đưa ra nhận lấy, sau đó lặng lẽ ngồi xuống chiếc ghế mây tự mình băng lại vết thương cho mình. Tạ Đình nói không muốn vết thương có sẹo, anh cũng không nỡ để chúng có sẹo rồi cô lại nhìn anh với ánh mắt không hài lòng.

Bữa cơm tối hôm đó trôi qua rất yên tĩnh, đến nửa đêm Tô Dịch cùng với lão Kim mới trở về khu nhà chính để nghỉ ngơi. Suốt quá trình ăn uống ấy, anh phải lấy cớ mình bị thương để không uống rượu, suy cho cùng cũng chỉ vì sợ ngộ nhỡ bản thân say khướt, lão già ấy lại lợi dụng anh không tỉnh táo thôi miên anh, khi ấy chẳng phải mọi thứ cố gắng giấu giếm đều đổ sông đổ bể hết hay sao.

Giam mình trong căn phòng tối, Tô Dịch ngồi khom lưng chống tay lên đùi ôm lấy mặt, lúc này khi chỉ còn một mình anh mới dám thở ra một hơi thật dài xen lẫn bất lực. Điện thoại đã bị thu, anh bây giờ ít nhiều lại bị lão Kim khống chế chặt chẽ như trước, điều lo lắng duy nhất chính là làm cách nào mới có thể truyền được tin tức ra ngoài cho Cố Minh cũng như cảnh sát.

**** **** ****

Thời gian trôi đi rất nhanh, cuối cùng cũng đã đến ngày thành phẩm được hoàn thành, Tô Dịch cẩn thận lấy chúng ra khỏi khuôn đưa đến trước mặt cho lão Kim kiểm chứng. Màu sắc giống y hệt vật gốc, đến mức độ trong suốt cũng khó có thể nhìn thấy, phàm phải là người rất giỏi may ra mới phát hiện được.

Lão Kim cầm chúng ở trên tay nhìn qua nhìn lại một hồi rất lâu, sau cùng lão cười phá lên đầy sung sướng:” Tốt lắm, tốt lắm. Không hổ danh là người có tài nhất giới cổ vật. A Dịch, cậu chính là tâm phúc của lão già này đấy”.

Tô Dịch mỉm cười nhạt, anh vẫn chăm chú kiểm ra từng chút hàng được đặt ở trước mặt:” Ngài quá khen rồi, tôi cũng là người trần mắt thịt, chẳng qua may mắn hơn người khác một chút về mánh khóe thôi”

Lão Kim lúc này chỉ toàn là sung sướng với thỏa mãn, làm gì còn chú ý đến ngữ điệu khác lạ của Tô Dịch cơ chứ. Mấy ngày trước còn thấp thỏm lo âu, thì giờ phút này hết thảy lão quyết định bồi dưỡng giữ lại anh ở bên mình, cho dù thế nào cũng không nhả ra. Tay nghề của anh cùng với mưu mô của lão, chỉ cần hai người có thể hiểu ý, lão tin không đến một hai năm thì đế chế của lão sẽ lại hùng mạnh như trước, tiền trôi vào như nước, lúc ấy cuộc sống xa hoa sẽ chỉ cần với nhẹ là có thể lấy được.

“ Cậu đừng khiêm tốn”. Lão Kim cười cười:” Lần này thành công công lao của cậu là lớn nhất, cậu muốn gì cứ nói với tôi, tôi nhất định sẽ không bạc đãi”

Tinh thần lão vẫn sảng khoái đến mức hận không thể nhảy lên hét ầm một trận, Tô Dịch thu hồi ánh mắt nhìn nơi khác lại, anh cung kính cúi đầu.

- Tôi không muốn gì hết, chỉ hi vọng ngài có thể tin tưởng tôi. Còn nếu không tin tưởng, tôi nghĩ mình cũng không nên ở đây làm gì. Tôi sẽ tìm một nơi khác để ẩn dật, tuyệt đối không nói cho ai biết về ngài, hoặc ngài có thể một súng kết liễu tôi ở đây cũng được.

Lão Kim toàn thân phát ra sát khí, lúc nói chuyện luôn luôn duy trì nụ cười như có như không, không một ai có thể nhận ra được nhưng anh thì quá rõ mồn một, lão vẫn đang quan sát nghi ngờ mình. Đặc biệt là đồ đã xong, bây giờ mà không tìm được cách đi cùng lão, thì đám ngươi Cố Minh nhất định không biết được đường mà hành động.

- Chuyện cũ đã qua, tôi nói rồi, chúng ta đừng ai nghĩ đến nữa. Chín bỏ làm mười, mấy chuyện vui cứ vất hết ra sau đầu đi, ngày mai giao dịch thành công, tôi đây nhất định sẽ đãi cậu một bữa thịnh soạn.

Kim Gia không nói gì đến việc sẽ đưa ai đi theo, Tô Dịch cũng chảng dám hỏi quá nhiều vì sợ để lộ ra sơ hở. Sau cùng anh chỉ có thể bất mãn trong lòng, gật đầu chấp thuận:” Cảm ơn ý tốt của ngài, tôi nhất định sẽ dốc sức làm tốt mọi việc”

Lão Kim hài lòng cầm đồ đi ra ngoài, tiếng cười hả hê vẫn vang vọng khắp xung quanh vùng núi hoang vu đầy chim chóc. Cả ngày lão chỉ luôn luôn chăm chú nhìn thành phẩm được Tô Dịch phục chế ra chẳng biết chán, thậm chí quá giờ bữa trưa lão cũng không có ý định đi ra ăn, điều ấy càng khiến cho Tam Bằng có địch ý với anh nhiều hơn.

Buổi tối trước ngày giao hàng, Tô Dịch được lão Kim cho gọi đến nhà chính dùng cơm với mình và Tam Bằng. Lúc anh tới nơi, trên bàn đã được bày biện rất nhiều thức ăn cùng với rượu và rất nhiều hoa quả vẫn còn tươi mới, đoán không nhầm buổi chiều có người đã lên trấn mua nó về. Nhìn thấy anh, lão cười trào phúng, vỗ một tay sang chiếc ghế bên cạnh.

- Nào A Dịch, lại đây ngồi đi... Hôm nay chúng ta nhất định phải say một bữa.

Tô Dịch không dám từ chối, anh gật đầu bước lại gần, sau đó ngồi xuống:” Cảm ơn Kim Gia..”

Lão Kim nghe chừng hôm nay tinh thần rất phấn khởi, vì thế bao nhiêu lễ nghĩa hay những điều cấm kị trước đó lão đều gạt phắt hết sang một bên.

- Ơn huệ cái gì. Từ bây giờ cậu với Tam Bằng tôi coi như ruột thịt của mình, các cậu không vui tôi cũng liền không vui. Vì thế từ mai không cần phải khách sáo như thế.

Vừa cười, lão vừa cầm chai rượu nếp rót ra chén cho tất cả, đôi mắt bừng bừng đầy mê man. Tô Dịch vết thương cũng đã đỡ nên đành phải nhắm mắt uống mấy chén để lấy lòng, cũng may chỉ vài ly lão cũng hiểu ý bảo anh dừng lại, nói luôn vào việc chính.

- A Dịch, tối nay chúng ta không thể uống say được vì ngày mai còn phải lên đường nữa.

Tô Dịch giả vờ sửng sốt:” Sao ạ..”

Lão Kim cẩn thận quan sát anh một hồi, không hề nhận ra được một điểm đáng ngờ nào, đáy lòng mới nhẹ nhõm:” Ngày mai cậu với Tam Bằng theo tôi đi giao hàng cho bên kia. Hàng là do cậu làm ra, cậu là người hiểu rõ nó nhất, tôi dẫn cậu đi theo chính là muốn cậu đại diện cho bên ta giới thiệu về đồ để đám người đó không nghi ngờ. Cậu làm được chứ?”

Tô Dịch run tay, ly rượu sóng sánh chảy một ít ra ngoài, anh kích động không ít. Lão Kim thu hết điều ấy vào ánh mắt, thế nhưng không có ý định lên tiếng, bởi vì lão đang chờ đợi câu trả lời của anh. Cũng may anh không lề mề quá lâu, vài giây sau đấy đã ngập ngừng trả lời.

- Kim Gia, chuyện lớn như vậy, tôi sợ mình sẽ làm ngài thất vọng.

Lão Kim uống cạn một ly rượu, phẩy tay trong cơn say:” Trong tất cả những người dưới trướng của tôi, thì cậu là người xuất sắc nhất và xứng đáng được nhận điều ấy. Có thể nó sẽ làm khó cho cậu, nhưng thật ra chẳng hề sao hết. Cậu có thể coi như đây là một bài trắc nghiệm để cậu chứng minh mình đối với tôi là tận tâm đi”

Tô Dịch biết lão Kim là một người đa nghi với tất cả, vì thế lúc nghe lão nói có ý định đưa mình đi, anh có một chút giật mình. Bây giờ có thời gian suy nghĩ lại, anh mới biết được lão thà dẫn anh đi còn hơn để anh ở lại nơi này. Bởi vì ngộ nhỡ nếu anh để lộ sơ hở mình là kẻ phản bộn, lão sẽ cho người kết liễu mạng sống của anh ngay lúc trên đường di chuyển.

“ Cảm ơn ngài đã tin tưởng”. Tô Dịch kính rượu:” Tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức”

Lão Kim hài lòng gật lòng, chỉ một bàn thịnh soạn trước mặt cười lớn:” Tốt lắm... Nào, cùng ăn đi.”

Bữa tiệc kéo dài đến gần nửa đêm mới kết thúc, lão Kim cho dù uống say cũng không có tiết lộ cho người khác đường di chuyển của mình, mà kể cả Tam Bằng cũng im lặng như hến. Tô Dịch có chút váng đầu, anh loạng choạng trở về phòng, đôi lông mày cứ liên tục nhíu lại đầy khó chịu. Ngày mai lên đường, điện thoại bị thu, anh đang không biết phải lên liên lạc ra bên ngoài như thế nào, lão già kia đúng con mẹ nó thật sự xảo quyệt mà.

**** **** ****

Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Tô Dịch đã bị đánh thức bởi tiếng mưa tí tách cùng tiếng nói chuyện ồn ào bên ngoài đánh thức, Tối hôm qua bản thân anh gần như mất ngủ cả đêm, lại thêm việc anh uống quá nhiều rượu nên hiện tại có một chút hơi đau đầu, toàn thân mệt mỏi.

Mắt còn chưa mở, cánh cửa gỗ liền kêu két lên một tiếng, sau đó một đôi giày quân dụng rất nhanh xuất hiện trước mặt anh.

Tô Dịch ngẩng đầu lên nhìn, lão Kim một thân quần áo chỉnh tê tiến lại. Trên tay lão chiếc túi đựng đồ phục chế mà anh làm, lão đưa cho anh và nói.

- Cầm lấy đi, chúng ta hôm nay sẽ xuất phát sớm.

Vẻ mặt Tô Dịch không hề thay đổi, anh gạt chăn sang một bên, bước xuống giường đưa tay nhận lấy.

- Được, tôi rất nhanh sẽ trở lại, sẽ không làm chậm trễ trì nãi công việc

Lão Kim cười cười, phất tay đầy hảo sảng:” Không cần quá khẩn trương, những gì cần chuẩn bị tôi đây đã chuẩn bị xong hết rồi. Bữa sáng mọi người cũng đều đã ăn, một chút nữa cậu chịu thiệt thòi ăn trên xe vậy”

Tô Dịch cân nhắc một chút lời nói của lão Kim, anh không hề phản đối, mở balo ở cuối giường lấy ra một bộ quần áo khác thay vào. Những bộ quần áo này đều là quần áo lão Kim cho người mua cho anh từ đợt trước, chẳng phải là đồ cao sang gì nhưng số đo khá ổn, nhìn qua cũng biết lão đã từng mất khá nhiều tâm tư đối với anh.

Vệ sinh cá nhân xong chỉ mất vài phút, Tô Dịch nhìn mấy chiếc bánh bao nóng được đặt trên bàn, anh tùy tiện cầm lấy hết rồi tiến nhanh về chiếc xe quân dụng đỗ ở sân nhỏ.

Bên trong đơn giản chỉ có mấy người, Tô Dịch được lão Kim xếp ngồi ở bên cạnh lão ở hàng ghế sau, phía trước là Tam Bằng và một vài người khác. Nhìn chung số người lúc này chỉ có từng đó, thế nhưng bản thân anh vẫn cảm thấy có điều gì không ổn, bởi vì dựa theo kinh nghiệm quan sát, một người cáo già như lão nhất định không bao giờ coi thường những cuộc giao dịch quan trọng như này.

Con đường nhỏ gập gềnh sâu trong núi sau một đêm mưa trở nên trơn trượt, thế nhưng Tam Bằng không hề có ý định giảm tốc độ, ngược lại hắn khá là điêu luyện trong việc di chuyển trên những điều kiện như này. Bên ngoài những hạt mưa vẫn cứ rơi đều lộp bộp hắt vào mặt kính, Tô Dịch trầm ngâm, trong xe trước sau vẫn chỉ duy trì sự im lặng đến khó chịu.

Xe vẫn chạy ở con đường cũ, Tô Dịch cứ nghĩ lão Kim sẽ chọn giao dịch ở đoạn nào đó ở dưới trấn. Nhưng không phải, lúc đến một ngã ba dẫn ra đường lớn, Tam Bằng đánh ngoặt xe đi hướng khác vẫn chỉ là con đường trong núi sâu um tùm.

Bản thân không biết địa điểm giao dịch ở đâu, nỗi tò mò không dừng lại nên anh liền cất giọng hỏi:” Đây là chỗ nào”

Vẻ mặt lão Kim trở nên cảnh giác, lão cười mỉm một cái, cả khuôn mặt cúi xuống không nhìn rõ ra được tâm tư như nào:” Chỗ này cậu chưa từng đến bao giờ, có nói cậu cũng không biết đâu”

Trong lòng Tô Dịch trở nên lo lắng, thế nhưng anh vẫn không có để lộ ra một chút sơ hở nào, chỉ lặng lặng gật đầu sau đó tiếp tục an phận ngồi im. Khoảng chừng đến năm tiếng sau đó, sau một chuỗi thời gian di chuyển rất dài, Tam Bằng cũng chịu dừng lại ở một nhà hàng nhỏ đơn sơ giống như ở dưới trấn huyện.

Lão Kim đẩy cửa bước xuống đi vào bên trong, lúc thức ăn được bê lên lão mới chậm rãi cất giọng nói:” Phía bên Boss hẹn chúng ta ở đây. Trước mắt ông ta có báo là chưa đến kịp, vì thế tất cả chúng ta cứ dùng cơm trước đã.”

Tô Dịch từ chối đáp trả, anh mặt không biến sắc cúi đầu ăn món ăn trước mặt, trong đầu không ngừng phân tích địa hình xung quanh. Lão Kim vừa nãy có nghe điện thoại, như vậy chắc chắn nơi này sẽ có sóng, bây giờ điều anh cần làm chính là làm sao để có thể truyền được tin về vị trí của mình cho Cố Minh ở Miên Châu. Nơi này quả thực anh không biết có cách trấn huyện kia xa không, nhưng nếu để ý kĩ, anh đôi lúc ngửi được mùi đất cuộn lên trong không khí, đoán không chừng gần đây nhất định sẽ có một con sông.

- A Dịch, nào ăn đi. Cậu tính tiết kiệm tiền cho tôi đấy à.

Bị gọi đến tên, Tô Dịch lúc này cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt anh điềm tĩnh như mặt nước không mang theo một gợn sóng.

- Không có chuyện đó đâu. Sáng nay ăn mấy cái bánh bao, đến giờ vẫn có một chút lửng bụng nên không ăn được nhiều.

Lão Kim lắc đầu, dặn dò anh cùng Tam Bằng mấy câu rồi lại tiếp tục ăn đồ ăn trên đĩa. Đến khi xong xuôi tất cả thời gian cũng đã trôi qua đi nửa tiếng, cái người tên Boss vẫn không thấy đâu, Tô Dịch nhìn sắc mặt có chút nặng nề của lão, môi mỏng bất giác mím lại thành một đường. Anh hi vọng bọn chúng không đổi địa điểm gia hàng ở sâu trong rừng hay địa điểm không có sóng.

Ngồi chờ đợi thêm năm phút, điện thoại cuối cùng cũng réo chuông, lão Kim liếc nhìn tất cả một cái rồi ấn nút nghe. Loa điện thoại quá nhỏ nên Tô Dịch không nghe được cuộc nói chuyện như thế nào, anh chỉ biết lúc lão Kim tắt máy, sắc mặt cũng đã giãn ra được một chút.

- Đi thôi, Boss vừa gọi điện muốn chúng ta gặp nhau ở bờ sông.

Nói xong lão cũng xô ghế đứng dậy, Tô Dịch cùng với Tam Bằng và những người khác cũng đứng đi theo. Được một đoạn ngắn, anh bỗng dưng khựng bước chân lại, nhân lúc không ai để ý giả vờ ôm bụng, lông mày nhăn lại mang theo chút khổ sở.

- Kim Gia, ngài cùng mọi người ra trước đi, tôi cần đi vệ sinh một chút.

Lão Kim nhướn mày quan sát nét mặt trắng bệch của anh, không tỏ ý kiến gì hết, vỗ vai một tên thân cận của mình:” Cậu đi theo cậu ấy đi. Tiện thể mua thêm một ít thuốc lá của quán để làm quà cho Boss. Nhớ là mua loại đắt nhất đấy”

Tên thân cận cao gầy gật đầu, hắn cùng với Tô Dịch sải bước về phía nhà vệ sinh. Ban đầu hắn chỉ có ý định đi theo, nhưng chẳng hiểu sao lúc gần đến nơi bản thân cũng buồn đi trung tiện, vì thế bất đắc dĩ hắn phải đi vào trong giải quyết.

Tô Dịch nghe tiếng động phát ra ở phòng bên cạnh, anh đẩy cửa, bước chân đi ra ngoài hướng về quầy bán hàng. Lúc này ở phía ngoài cửa vẫn còn hai người của lão Kim, anh không dám gọi nhờ điện thoại, ánh mắt đảo nhanh tờ giấy cùng chiếc bút được đặt ở trên bàn.

Tô Dịch dựa người vào quầy hàng, anh bảo nhân viên lấy cho mình hai cây thuốc lá loại lão Kim yêu cầu, tay cũng nhanh chóng cầm cây bút viết xuống một dòng chữ. Xong xuôi cũng là lúc tên thân cận cao gầy kia bước từ góc khuất đi ra, anh rủ mắt cầm cây thuốc xoay người bước về phía cửa, nhân lúc không ai để ý mới quay lại liếc mắt nhìn người thanh niên đứng sững như cây thông ở quầy hàng.

Trên mẩu giấy chỉ vẻn vẹn có mấy chữ:” Sông Cát Đức, báo động..”

Chàng thanh niên sững sờ một lúc, trái tim trong lồng ngực đập thình thịch như người gõ trống, một nỗi sợ hãi cơ hồ nổi lên trong người. Anh ta hiểu được người đàn ông kia đang cầu cứu mình, nhưng vì sợ bị phát hiện nên mới không dám nhờ vả hay nói chuyện ám chỉ điều gì, đoán không chừng chính là cảnh sát nằm vùng.

Nghĩ đến điều ấy, chàng thanh niên rất nhanh thay đổi sắc mặt, anh ta vội xé tờ giấy nhét vào trong túi quần. Lúc ngẩng đầu lên, chiếc xe quân dụng cũng từ từ lăn bánh rời khỏi, chẳng mấy chốc đã lao vun vút đi tiếp trên con đường đá đầy bụi mù mịt.

Còn tiếp....
Bình Luận (0)
Comment