Sinh Như Nghịch Lữ

Chương 48


"Chủ nhiệm Lục, không phải tôi đã nói rồi sao, không phải cô không biết Erlotinib* sản xuất ở Mỹ đắt thế nào.

Trung tâm nghiên cứu của chúng tôi cũng đã nỗ lực rất nhiều mới nghiên cứu được, đồng thời đã thông qua thí nghiệm lâm sàng..."
(* Erlotinib là thuốc hoạt động bằng cách làm giảm sự gia tăng tế bào ung thư.)
Lục Thanh Thời chỉ vào bản báo cáo trên bàn: "Thí nghiệm đúng là đã thông qua, nếu không, tôi cũng không dám mua thuốc của các anh.

Nhưng hình như số liệu không tốt lắm."
Khuôn mặt người đàn ông đối diện đơ ra một lúc, Lục Thanh Thời không cho đối phương có cơ hội thở, nói tiếp: "So với hàng Mỹ thì giá cả thật sự khá hợp lý, nhưng anh cũng biết là thuốc không được đặt vào bảo hiểm y tế, đối với bệnh nhân, bệnh viện, và bác sĩ chúng tôi ít nhiều cũng có sự nguy hiểm.

Như vậy đi, 1000 tệ một hộp, tôi cũng không cần hoa hồng của các anh, cung cấp số liệu lâm sàng cho các anh miễn phí, thế nào?"
Trên thị trường Ấn Độ, ước chừng 2000 tệ mới có thể mua được, Lục Thanh Thời thật sự dùng công phu sư tử ngoạm mà.
Nữ thư ký đi theo Đại lý dược trợn tròn mắt nhìn, đang muốn mở miệng thì bị người đàn ông trừng mắt trở về.
"Vậy được, trở về..."
Lục Thanh Thời từ trên ghế ngồi thẳng lưng: "Trở về các anh đến Phòng Nghiệp vụ Y báo cáo đi, trước tiên đưa cho tôi hai hộp để thử hiệu quả một chút."
Người phụ nữ mang vẻ mặt đau khổ lấy bốn hộp thuốc từ trong túi đưa qua, Lục Thanh Thời cầm trong tay ước lượng, rất hài lòng, chuẩn bị đứng dậy.
"Vậy thì, đừng quên gửi tôi một hộp Gemcitabine, tôi đang vội muốn dùng thuốc kết hợp."
Erlotinib và Gemcitabine hiện là hai trong những loại thuốc dùng cho bệnh ung thư tuyến tụy tốt nhất trên thị trường, cũng là sản phẩm chủ lực của Dược phẩm Lỗ Nam.

Để có thể nghiên cứu ra thuốc nội địa thay thế tốt nhất, công ty không tiếc bỏ ra nhiều tiền để mời các chuyên gia đến từ Mỹ.

Nhiều thế hệ đã cố gắng trong mấy chục năm mới thành công vượt qua thí nghiệm lâm sàng cách đây không lâu.

Lục Thanh Thời không chỉ có công phu sư tử ngoạm mà còn là miệng đầy máu.
Trái tim của người phụ nữ đang rỉ máu, nhưng người đàn ông thường xuyên tiếp xúc với các bệnh viện lớn, từng thấy nhiều sóng to gió lớn, ngay cả như vậy cũng chỉ hơi giật giật khóe miệng.

Thấy nàng manh động muốn rời đi, đối phương nhanh chóng đứng lên tiễn.
"Vậy số liệu lâm sàng kia nhờ Chủ nhiệm Lục..."
"Được rồi, đừng tiễn, mệt lắm." Lục Thanh Thời rút một xấp Nhân dân tệ trong ví ra, đặt lên bàn: "Thuốc tốt cho bệnh nhân, tôi đương nhiên sẽ quan tâm đến số liệu.


Bữa cơm này cũng không cần Giám đốc Hoàng của các anh mời.

Tạm biệt."
Nói xong, nàng cầm thuốc, đeo ba lô lên vai rồi rời đi.
Nữ thư ký cũng đứng lên, căm giận bất bình: "Lục Thanh Thời này thật sự là vắt cổ chày ra nước*."
(* Keo kiệt, bủn xỉn.)
Người đàn ông nhìn xấp tiền trên bàn, cười nói: "Người ta cao thượng hơn chúng ta nhiều.

Được rồi, có thể trở về báo cáo rồi.

Chỉ cần Erlotinib có thể ra thị trường, bây giờ tốn chút tiền này tính là gì, có thể kiếm lại sớm thôi."
"Ngô Tâm Nguyện, hôm nay khá hơn chút nào không?" Như thường lệ, buổi chiều Vu Quy đi kiểm tra phòng bệnh một chuyến.

Hôm nay vừa mới bước vào cửa phòng bệnh, một mùi chua xộc thẳng vào mũi.
Cô đã quen với mùi này, nhưng Ngô Tâm Ngữ đang ở bên cạnh vỗ lưng cho chị gái, hơi xấu hổ: "Cái này...!mấy ngày nay chị tôi nôn rất nhiều...!cũng không khạc ra được gì....!Đều là nước...!"
Một trong những triệu chứng điển hình của bệnh ung thư tuyến tụy, ánh mắt của Vu Quy ảm đạm.

Đợi cô ấy nôn xong, cô đỡ người nằm xuống: "Nào, đừng nhúc nhích, tôi sẽ kiểm tra cho cô."
Buổi sáng cô Lục đã dặn dò phải đặc biệt chú ý đến tình trạng vàng da của bệnh nhân, quả nhiên, mặt vàng như nến, tưa lưỡi cũng có một lớp vàng nhẹ.

Cô ấy nhanh chóng cầm bút ghi chú.
"Bác sĩ...!cuối cùng tôi bị bệnh gì vậy...!Không phải là bị người ta chém mấy nhát sao? Vết thương cũng gần lành rồi..." Sau khi nôn mửa, cả người ngã quỵ xuống, Ngô Tâm Nguyện nằm trên gối đầu, nhìn về phía em gái của mình và bác sĩ cầu xin giúp đỡ.
Trùng hợp chính là, hai người không hẹn mà cùng dời mắt đi.

Mặc dù bệnh nhân có quyền được biết, nhưng Vu Quy vẫn không muốn phơi bày sự thật phũ phàng này, ung thư tuyến tụy —— vua trong các loại bệnh ung thư.
Cho dù có làm phẫu thuật cắt bỏ, tỷ lệ sống sót trong vòng hai năm sau phẫu thuật chưa đến 5%, khó phát hiện khó điều trị, ai cũng muốn nằm trong 5% đó, nhưng nhiều người chỉ đóng góp số liệu vào tỷ lệ tử vong.
Ngô Tâm Ngữ hai mắt đỏ hoe an ủi cô ấy: "Chỉ cần ở lại thêm hai ngày nữa! Dưỡng thương triệt để..."
Ngô Tâm Nguyện kích động, nửa người thẳng lên: "Tiền thuốc đắt như vậy, em coi bệnh viện là khách sạn hả!"
Vừa dứt lời, phần bụng đau nhói, cô ấy đột nhiên ngã ngược ra sau, nặng nề ngã xuống giường, hai mắt tối sầm lại.

Ngô Tâm Ngữ lắc lắc, không có động tĩnh: "Chị...!Chị?!"
Vu Quy nhanh chóng đẩy người ra: ""Nhanh nhanh, đẩy máy siêu âm qua đây! Y tá, y tá đâu!"
"Đến đây, đến đây." Hách Nhân Kiệt vội vàng đẩy xe tới.
Vu Quy lấy ống nghe trên cổ xuống, đặt lên ngực cô ấy, đồng thời dặn dò: "Mở đường thông tĩnh mạch, một liều Pethidine giảm đau, gọi điện thoại cho cô Lục, nói cô trở về hội chẩn."
Sau khi tiêm thuốc giảm đau, tình hình tạm thời ổn định lại, Vu Quy lại đi kiểm tra cho bệnh nhân khác.

Hách Nhân Kiệt đi theo bên cạnh cô ấy nói nhỏ: "Này cô có biết không, bệnh nhân mà lần trước chúng ta cứu được ở trung tâm thương mại, lúc đầu phải chuyển đến khoa Ung bướu từ lâu rồi, nhưng người ta chậm chạp không chịu nhận, nói hết giường rồi, buộc phải đưa về phòng Cấp cứu.

Họ hết giường, chúng ta không hết giường à? Chứ không phải là sợ bệnh nhân không có tiền nợ tiền thuốc men, làm như chúng ta làm từ thiện vậy..."
Cô không có việc gì lại đi kiểm tra phòng bệnh, cũng biết một chút về hoàn cảnh của hai chị em kia.

Khi còn nhỏ, cha họ đi làm ở công trường, bị viên gạch rơi trúng tử vong.

Công nhân thời vụ cũng không có bảo hiểm tai nạn lao động, ông chủ bỏ chạy, một phân tiền bồi thường cũng không có.
Mẹ làm nghề nông nuôi hai chị em đi học, sau này mẹ cũng bị bệnh.

Người chị học giỏi, người em nghỉ học sớm để đi làm nuôi chị đi học, sống nương tựa lẫn nhau đến bây giờ.
Về phần này, người ngoài làm sao có thể đánh giá đúng sai?
Vu Quy không phải thánh nhân, thậm chí có thể cảm nhận được nỗi đau khi bị dồn vào đường cùng.
Sau khi thanh toán tiền thuốc men trong một tuần này, Ngô Tâm Ngữ chỉ còn lại bốn đồng trên người.

Cô cầm ví tiền khô quắt ngồi xuống băng ghế trong hành lang, suy nghĩ một hồi vẫn lấy điện thoại ra, nhưng chưa kịp nói vay tiền đã bị người ta cự tuyệt, liên lạc mấy người liên tiếp đều như vậy.

Những người đàn ông trước đây từng nói yêu cô chết đi sống lại dường như biến mất trong vòng một đêm, thậm chí có người còn đuổi theo đòi nợ.
Đôi vai gầy yếu của cô gái trẻ run rẩy dữ dội, yên lặng che hai mắt.
Ngồi gần nửa tiếng, Ngô Tâm Ngữ đứng dậy trở về căn phòng thuê chật chội của cô và chị gái.

Một vài tờ báo cũ và giấy khen của chị gái được dán trên những bức tường loang lổ.


Trên mặt bàn nhìn không ra màu sắc chất đầy đồ vật, mỹ phẩm rẻ tiền và sổ tay của chị gái được đặt cạnh nhau.

Cô lau sạch bụi bặm, cầm lên mở ra xem, nét chữ thanh tú của chị gái đập vào mắt.
"Ngày 18 tháng 6, số tiền làm gia sư tiết kiệm được sẽ đóng học phí, phần còn lại có thể mua một bộ quần áo mới cho Tâm Ngữ."
"Ngày 3 tháng 10, đưa Tâm Ngữ đi ăn Haidilao mà em ấy rất muốn ăn.

Em ấy rất vui, hi vọng em ấy không cần phải dựa dẫm vào bất kỳ ai."
"Ngày 9 tháng 12, sinh nhật của Tâm Ngữ, nhưng em ấy không về, còn đi chơi với mấy người đàn ông kia.

Chúng tôi đã tranh cãi một trận lớn nhất trong đời.

Xin lỗi vì đã đánh em ấy, sau đó thật sự rất hối hận.

Mình làm chị gái không làm tròn trách nhiệm chăm sóc em ấy, ngược lại để em ấy một mình gánh chịu rất nhiều mưa gió.

Em ấy trở thành như ngày hôm nay, cũng có trách nhiệm của mình..."
Viết đến đây, nước mắt làm nhòe nét mực, khô lại biến thành nhiều nếp nhăn trên giấy.

Ngô Tâm Ngữ nhìn một hồi, che môi, vết mực đã khô lại có thêm dấu vết mới.
"Bác sĩ Lục, thuốc đó...!đưa cho chị tôi dùng đi..." Buổi chiều, Lục Thanh Thời vừa đi làm, Ngô Tâm Ngữ mang một túi tiền lẻ xanh xanh đỏ đỏ đến văn phòng tìm nàng.
Lục Thanh Thời ngước mắt nhìn cô ấy một cái, tiếp tục cúi đầu viết bệnh án: "Dùng cũng không chắc có hiệu quả."
Ngô Tâm Ngữ cắn răng: "Phẫu thuật không thể làm, thuốc cũng không chắc có hiệu quả, muốn để chị tôi chờ chết sao?!"
Cơn giận của cô ấy giống như nện một quyền vào bông, người đối diện hai tay chống cằm, lẳng lặng nhìn cô ấy: "Cô có thể trải qua khoảng thời gian cuối cùng cùng cô ấy."
Nói thật, đối với loại người sống phụ thuộc vào người khác như dây leo này, nàng không có bao nhiêu cảm tình, có tay có chân tại sao lại sống không có giá trị và tôn nghiêm như vậy.
Ngô Tâm Ngữ cắn chặt quai hàm, cơ bắp đều căng ra, hai mắt đỏ bừng, trông như muốn ăn tươi nuốt sống Lục Thanh Thời.
Nhưng thật không ngờ, người phụ nữ quanh năm suốt tháng lâm vào cảnh trăng hoa, tính tình cũng không tốt này, giờ phút này lại kìm nén được cơn tức giận của mình.
Cô ấy từng gặp quá nhiều người giống như Lục Thanh Thời, khi nhìn người khác, sẽ vô thức mang theo ánh mắt từ trên nhìn xuống, đó là quanh năm thượng vị thành thói quen.
Bởi vì nhìn thấy quá nhiều sinh ly tử biệt, ánh mắt của bác sĩ bình tĩnh hờ hững, toàn thân trên dưới không trang điểm, chỉ đeo một chiếc đồng hồ trên cổ tay.

Cô ấy nhìn thoáng qua đã nhận ra đó là phiên bản giới hạn toàn cầu của một thương hiệu Thụy Sĩ.
Cô ấy từng nhìn thấy trong tủ kính của một khách quen, mà cổ tay của cô ấy trống rỗng, bây giờ chỉ còn lại một vết mờ.
Ngô Tâm Ngữ vuốt mũi đau xót, từ từ quỳ xuống: "Bác sĩ Lục...!cô có thể coi thường những người như chúng tôi...!nhưng chị tôi thực sự rất giỏi...! chị ấy còn chưa tốt nghiệp đại học...!còn rất trẻ....!Thời gian cuối cùng gì đó...!"
Nước mắt rơi từng giọt từng giọt trên sàn nhà: "Tôi hoàn toàn không nghĩ đến.


Tôi chỉ muốn chị ấy sống sót, chị ấy là người thân duy nhất của tôi trên thế giới này."
"Tôi chỉ muốn thằng bé sống sót, thằng bé là người thân duy nhất của tôi trên thế giới này."
Khi đó, đối mặt với tiếng gầm thét của người đàn ông, nàng cũng chỉ bình tĩnh rơi lệ nói ra những lời này.
Như thể thời gian quay lại trong giây lát, có một khe hở trong biểu cảm hoàn hảo của bác sĩ cao cao tại thượng.
Khi cô ấy định dập đầu lạy, Lục Thanh Thời đứng dậy, tránh cô ấy.
"Tỷ lệ tử vong là 95%."
Ngô Tâm Ngữ sững sờ, còn chưa kịp hoàn hồn.

Lục Thanh Thời nhắc lại lần nữa: "Tỷ lệ tử vong là 95%.

Kết hợp dùng thuốc để thu nhỏ đường kính khối u, sau khi làm phẫu thuật cắt bỏ, tôi sẽ không nói với cô tỷ lệ sống sót, tỷ lệ tử vong là 95%."
Ngô Tâm Ngữ bật khóc lại chậm rãi cười: "Vì 5% này, tôi nguyện ý thử một lần."
"Bác sĩ, bác sĩ, mau đến xem cậu ấy bị sao vậy! Bác sĩ!" Hai chàng trai trẻ đột nhiên tràn vào sảnh khu khám bệnh đông đúc, trong đó có một người bị kéo đi, tay chân vặn vẹo thành một tư thế kỳ quái, mắt trợn trắng lên, miệng sùi bọt mép.
"Mẹ ơi!" Hách Nhân Kiệt từ trên quầy khám bệnh đứng lên: "Vu Quy, Vu Quy, mau đẩy giường bệnh qua đây!"
"Đến rồi!" Vu Quy đẩy giường bệnh qua, muốn phụ chàng trai kia đặt người lên giường, nhưng chàng trai mặc áo hoodie đang dựa vào vai đột nhiên nổi cơn điên, trong miệng phát ra tiếng gào thét rợn người.

Không biết sức lực từ đâu đến, chàng trai đẩy bọn họ ra, sau đó bỗng nhiên nhào tới mọi người xung quanh.
Người phụ nữ bị xô ngã thét lên, đám đông trở nên hỗn loạn, bảo vệ thấy tình huống không ổn chạy đến, mấy người đàn ông cao to lực lưỡng miễn cưỡng giữ người lại.
Vu Quy còn sợ hãi: "Má ơi, đây là bệnh dại sao?!"
Chàng trai đi cùng cũng lộ vẻ lo lắng: "Không thể nào, cậu ấy là bạn học của em, gần đây cũng không bị chó cắn!"
Thanh niên bị bảo vệ đè xuống đất bắt đầu co giật, chân tay trên mặt đất bủn rủn, bảo vệ nhất thời không biết có nên buông tay hay không.
Vu Quy đeo găng tay đi tới sờ vào động mạch cảnh của cậu ta, tay còn chưa chạm vào, chàng trai dường như có cảm giác, đột nhiên quay đầu lại.

Vu Quy toàn thân chấn động, cặp mắt kia không thể gọi là đồng tử của con người được nữa.
Lòng trắng mắt vốn sạch sẽ trở nên đỏ bừng, đồng tử giãn ra không đều, hốc mắt trũng sâu, xương gò má nhô ra, miệng sùi bọt mép, trên răng còn có tơ máu.
Vu Quy chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh nháy mắt từ bàn chân bốc lên đỉnh đầu, ngay khi cô ấy đang ngây người, chàng trai bật người lên với một tư thế kỳ quái, nhe răng trợn mắt xông thẳng về phía cổ họng của cô ấy.
"Cẩn thận!" Một lực mạnh từ phía sau truyền đến, Vu Quy bị người đẩy ra, ngã xuống đất.

Lục Thanh Thời lại không tránh kịp, chàng trai cắn vào tay nàng một cái.
"Chị Lục!"
Cuối cùng, khi chàng trai bị đè ba chân bốn cẳng ra đất, trên mu bàn tay của Lục Thanh Thời lưu lại hai hàng dấu răng rất sâu, bầm tím sưng đỏ, máu ẩn ẩn chảy ra.
Nhìn hai hàng dấu răng, Lục Thanh Thời hơi nhíu mày..

Bình Luận (0)
Comment