Sinh Sinh Tương Hi

Chương 18

Ngày hôm sau khi nhận được điện thoại của Phó Đình Sinh, Thiệu Hi đang ăn sáng, trong tay cô cầm một cái bánh trứng và một ly sữa đậu nành.


Sau khi đầu bên kia bắt máy, Phó Đình Sinh liền đi thẳng vào chủ đề: "Thiệu tiểu thư, có phải Đào Hiểu Mẫn đang ở bên cạnh cô hay không?"


Lại là Thiệu tiểu thư...


"Đúng vậy, hơn nữa tôi đã thuyết phục được để cô ấy phối hợp điều tra rồi, nhưng mà." Cô hơi tạm dừng, "Chỉ trong giới hạn là ở nhà tôi thôi."


"Được, tôi lập tức tới đây."


"Thật ra." Thiệu Hi đổi giọng, qua cửa sổ xe nhìn về phía đồn cảnh sát cách đó không xa, "Hiện tại tôi đang ở cửa cục cảnh sát, không cần phải đi hai xe đâu, đúng không?"


Năm phút sau Phó Đình Sinh đi ra cửa lớn, quả nhiên chiếc xe quen thuộc kia đã đỗ ở ngoài cửa, anh lập tức đi đến bên xe, ngồi lên vị trí phụ lái.


"Sớm vậy." Thiệu Hi nghiêng người nhìn anh, lấy bánh trứng trong lòng ra, "Muốn ăn sáng chút không?"


"Không cần." Giọng điệu của Phó Đình Sinh vẫn như cũ, anh thắt dây an toàn xong lại vô tình thấy tay phải của cô được băng bó lại bằng vải trắng, bỗng chốc nhíu mày, "Tay cô làm sao vậy?"


"À, không cẩn thận đụng phải thôi." Thật ra đã không còn đau nữa, chỉ là nó cực kỳ đỏ lại còn sưng lên, sợ ảnh hưởng đến thẩm mỹ nên cô liền dùng băng gạc để băng bó một chút.


Tầm mắt Phó Đình Sinh dừng ở trên tay cô vài giây.


"Để tôi lái xe cho." Nói xong câu này anh liền mở cửa xe, hiển nhiên là không cho cô từ chối.


Cứ như vậy Thiệu Hi ngồi xuống ghế phụ lái, cô tiếp tục uống sữa đậu nành, trong đầu chính là những lời anh vừa mới nói.


Xe chậm rãi khởi động, giọng nói trầm thấp của Phó Đình Sinh vang lên trong xe, "Thuyết phục được Đào Hiểu Mẫn có liên quan gì tới vết thương ở tay cô không?"


"Khụ."  Thiệu Hi bị kinh ngạc tới nỗi sặc, cô vội vàng mở hộc chứa đồ trong xe, rút một tờ khăn giấy lau sữa đậu nành vừa mới phun ra, "Anh, sao anh lại biết?"


Phó Đình Sinh hỏi ra câu này xong cũng cảm thấy hơi ngoài ý muốn, vô căn vô cứ, nhưng anh cảm thấy đó chính là cách hành sự của cô, trực tiếp hành động mà không màng đến hậu quả.


"Lần sau đừng làm những chuyện nguy hiểm như vậy nữa." Lần này giọng điệu của anh lại càng thêm rõ ràng.


Thiệu Hi cũng quay đầu, thân thể hướng sát tới phía bên anh, một tay chống cằm, đôi mắt đen lộ ra chút ý cười xấu xa, "Sao anh lại quan tâm tôi thế?"


Lần này Phó Đình Sinh lại giả bộ như không nghe thấy gì, anh nhìn thoáng qua thấy hộc để đồ có một bao thuốc lá, thuận tiện đổi đề tài, "Cô hút thuốc sao?"


"Hả?"  Trong lòng Thiệu Hi nhảy dựng, ngay sau đó phản ứng lại, "À, không phải......"


Xong rồi xong rồi, nào là uống rượu nào là hút thuốc, nào là đi bar vào đêm khuya, rốt cuộc hình tượng của cô ở trong lòng anh đã thành cái dạng gì rồi chứ?!


Đầu cô nhanh chóng xoay chuyển, lập tức giải thích: "Đây là của Thiệu Trình Vũ, chắc là để quên trên xe của tôi."


"Ừm." Đối với chuyện này Phó Đình Sinh cũng không bám lấy mãi làm gì, đề tài lại quay trở về vụ án, "Sao cô lại liên hệ được vụ án này với vụ án hai năm trước của Đào Hiểu Mẫn để mà đào lại vậy?"


Thiệu Hi không trả lời, cố ý nói: "Hẳn là cũng giống với lý do của anh, đây có tính là tâm linh tương thông không nhỉ?"


Phó Đình Sinh vẫn không tiếp lời cô như cũ, "Trừ vụ này ra thì trước mắt đã tra được còn có hai vụ án giết người khác cũng có liên quan với tên hung thủ này. Khác với vụ án lần này đó chính là hai thi thể ấy không bị tách rời."


Nghe thấy điều này, Thiệu Hi cũng không ngoài ý muốn, điều này cũng giống như phán đoán của cô, đây tuyệt đối không phải là lần đầu tiên hắn giết người.


"Người chết có dấu hiệu bị xâm hại tình dục không?"


"Không có."


Không có?


Chuyện này lại khiến cô thấy ngoài ý muốn.


Rõ ràng hung thủ có sinh ra tính dục với các cô ấy, vì sao lại khắc chế chứ?


Là xuất phát từ nguyên nhân gì?


"Thiệu tiểu thư, vì sao cô muốn điều tra vụ án này?" Phó Đình Sinh vẫn hỏi vấn đề này.


Thiệu Hi hoàn hồn, nhàn nhạt nói: "Bởi vì...... Được người khác ủy thác."


"Đào Hiểu Mẫn?"


Cô lại phủ nhận đáp án này, "Không phải, là vị người chết còn chưa biết danh tính kia."


Vừa đúng lúc này xe dừng lại ở giao lộ, Phó Đình Sinh nghe vậy nghiêng đầu nhìn về phía cô.


Thiệu Hi cười lại một cái với anh, "Bằng không vì sao tôi là người đầu tiên phát hiện ra cô ấy chứ?"


Nụ cười tươi kia dường như được trộn lẫn với vài cảm xúc mà anh không hiểu rõ.


***


Thật ra Thiệu Hi không lường trước được rằng lần đầu tiên Phó Đình Sinh vào nhà cô lại là dưới tình huống như thế này, nhưng mà để chuẩn bị cho ngày này, trong nhà cô cố ý có thêm một đôi dép dành cho nam.


"Đào tiểu thư, đây là người mà tôi và cô đã từng nhắc qua, đội trưởng Phó của đội điều tra hình sự."


Xuất hiện thêm người thứ ba, Đào Hiểu Mẫn vẫn không không chế được mà khẩn trương hơn, cô ấy rũ đầu, dường như nhích lại gần bên cạnh Thiệu Hi theo bản năng.


Phó Đình Sinh rất khó tưởng tượng được hai người mới chỉ quen không tới một ngày mà thôi, anh đã từng tiếp xúc với rất nhiều người bị hại giống như Đào Hiểu Mẫn, bọn họ rất khó để tin tưởng vào người khác, huống chi là người xa lạ.


Đào Hiểu Mẫn dùng ánh mắt xin giúp đỡ nhìn Thiệu Hi, "Cô có thể ở đây với tôi không?"


"Được."


Thiệu Hi nói ở đây thì thật sự chính là ở một bên, cô dựa nghiêng người trên cửa sổ, không hé răng không chen vào nói gì, toàn bộ quá trình chỉ nghe bọn họ nói chuyện.


Lúc sắp kết thúc thì điện thoại của Phó Đình Sinh rung lên một chút, cô nghiêng đầu nhìn thoáng qua phía dưới lầu, quả nhiên nhìn thấy một chiếc xe cảnh sát chậm rãi dừng lại.


Cũng không biết là do anh không muốn tiếp xúc với cô nữa hay chỉ đơn giản là bởi vì tay cô đang bị thương.


Mười phút sau, Thiệu Hi nhìn theo Phó Đình Sinh ngồi lên chiếc xe kia, xe chậm rãi biến mất khỏi tầm mắt, cô quay đầu lại phát hiện Đào Hiểu Mẫn đang nhìn mình.


"Sao vậy?"


"Thiệu tiểu thư, cái đó, có phải cô thích vị cảnh sát Phó kia không?"


Thiệu Hi không phủ nhận, cô nhếch khóe miệng cười, "Rõ ràng như vậy sao?"


Đào Hiểu Mẫn gật gật đầu, "Vâng, nhìn ra được."


Đúng vậy, cô vốn không cố tình che giấu điểm này, người khác chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu, nhưng không biết người kia có cảm nhận được như vậy hay không?


***


Giữa trưa hai người vẫn gọi cơm hộp, tới giờ cơm tối, Thiệu Hi lại cầm điện thoại hỏi Đào Hiểu Mẫn muốn ăn gì.


"Thiệu tiểu thư, tôi, tôi muốn đi ra ngoài ăn." Bởi vì trước kia có thể mua đồ ở siêu thị gần tiểu khu mà không cần phải giao lưu cùng với bất cứ ai cho nên cô ấy mới có thể tới đó mua đồ ăn và nhu yếu phẩm, còn ra quán gọi cơm thì lại phải giao tiếp với nhân viên phục vụ. Trước khi gặp được Thiệu Hi, chắc cô sẽ thật sự sống như mình đã từng dự đoán, nhốt mình trong căn phòng đó cả đời cho tới khi chết thì thôi, nhưng hiện tại cô lại muốn nếm thử một chút, muốn nhìn xem mình có thể đạt được tới trình độ gì.


"Được thôi." Đương nhiên Thiệu Hi không có ý kiến gì, rốt cuộc thì ăn ở quán lại càng ngon hơn, ăn xong còn không cần xử lý hộp cơm.


Đào Hiểu Mẫn thay quần áo, tính cầm mũ và khẩu trang theo thói quen, lúc trước khi ra ngoài thì cô ấy đột nhiên do dự, trong lúc nhất thời không biết nên làm sao.


Thiệu Hi thấy cô ấy như vậy liền nói: "Làm gì mà cảm thấy thoải mái nhất thì cứ làm thôi."


"Ừm." Cuối cùng cô ấy vẫn đội mũ và đeo khẩu trang vào.


Lái xe ra khỏi cửa, Thiệu Hi chọn một nhà hàng đồ Tây mà mình từng ăn, trong quán vốn không đông lắm, chọn vị trí trong góc thì lại càng không có ai quấy rầy.


"Cảm ơn cô, Thiệu tiểu thư." Đương nhiên Đào Hiểu Mẫn có thể cảm nhận được sự chăm sóc của Thiệu Hi dành cho mình.


"Không có gì đâu." Thiệu Hi đột nhiên cười khẽ, lẩm bẩm: "Chờ sau này hẳn là cô sẽ không nghĩ như vậy nữa."


Câu nói kế tiếp Đào Hiểu Mẫn cũng không có nghe rõ, "Cái gì?"


"Không có gì, gọi cơm đi."


***


Đêm khuya, Đào Hiểu Mẫn đã say giấc nồng mà Thiệu Hi vẫn còn đang ở trong thư phòng, trước mặt cô có một tờ giấy A4, trên giấy viết đủ các loại tin tức về hung thủ, nhưng bằng này thì vẫn chưa đủ.


Cô nhắm hai mắt lại, tay trái chuyển động đặt bút viết, một vòng lại một vòng.


Lạch cạch.


Bút gõ nhẹ xuống mặt bàn hai cái.


Thiệu Hi mở to mắt, viết xuống ở chính giữa giấy mấy chữ.


— Luyến. Mẫu. Phích.


_____


Giải thích chút về cái luyến mẫu phích ở trên: Trong tiếng Trung là  恋母癖, theo mình tìm và xem giải thích trên google thì đại loại là có tình cảm gắn bó mãnh liệt với mẹ của mình á :)))

Bình Luận (0)
Comment