Sinh Sinh Tương Hi

Chương 23.1

Lần này Thiệu Hi về thì không liên lạc với người bạn nào cả, mãi đến ngày thứ tư Cao Kha mới phát hiện cô về thành phố B, lập tức gọi điện thoại tới, mãnh liệt yêu cầu cô ngày mai gặp, hẹn nhau ở một quán lẩu.


Quán lẩu này nằm ở gần trường cấp ba của bọn họ, khi đó Thiệu Hi và bạn học thường xuyên tới đây ăn, cho dù tốt nghiệp xong cô cũng tới ăn không ít lần, lúc trước khi tới đây nó vẫn chưa đổi chủ, là một người nhìn có vẻ đã già, nhưng một năm trước thì đã đổi chủ, phong cách trang trí cũng như khẩu vị liền thay đổi.


Thiệu Hi đến đúng giờ, kết quả người hẹn ăn cơm lại tới muộn, còn đang đi được nửa đường.


Cô lật thực đơn rồi xem, ước chừng qua mười phút sau, có một cuộc điện thoại gọi tới, Thiệu Hi tưởng Cao Kha nên cũng không nhìn màn hình mà trực tiếp nghe máy, "Alo."


Không nghĩ tới giọng nói truyền từ trong điện thoại ra lại là một giọng nói không đoán trước được, "Thiệu Hi."


Hơn hai năm không nghe thấy giọng nói này nhưng nó vẫn khiến cô có chút hết muốn ăn, "Là sao." Đại ý là cô chưa kéo dãy số này vào danh sách đen.


"Cô về thành phố B rồi?"


Giọng điệu chất vấn đó suýt nữa khiến cô bật cười, "Sao? Tôi không thể về được à?"


"Cô về lúc này là có ý gì?!"


Lúc này? Thiệu Hi đã mơ hồ đoán được ý từ trong lời nói của cô ta, nhưng mà vẫn lạnh lùng trả lời một câu, "Tôi về có liên quan gì đến cô sao?"


Giọng điệu của đầu bên kia càng thêm hùng hổ doạ người, "Tôi sắp đính hôn với Đường Trạch rồi, cô cố tình chọn lúc này để về chẳng lẽ không phải có ý gì đó sao?"


Quả nhiên chính là việc này, không thể không nói rằng sự ảo tưởng của người này không đỡ mà càng ngày càng nặng hơn.


Ghê tởm hơn rất nhiều, Thiệu Hi có chút bị chọc cười, vừa lúc nhìn thoáng qua thấy Cao Kha đi vào, lười phí miệng lưỡi với cô ta nên cô không giải thích mà cúp thẳng điện thoại, tiện tay kéo luôn số đó vào danh sách đen.


Vẫy tay gọi Cao Kha lại đây, không đợi anh ta mở miệng, Thiệu Hi liền làm ra vẻ tôi tha thứ cho cậu, "Không có việc gì, dù sao cũng là cậu thanh toán."


"......"


Gọi đồ xong, Cao Kha hỏi cô: "Lần này cậu định ở lại bao lâu?"


"Qua hai ngày nữa liền về."


"Nhanh như vậy sao?!"


"Ừm, tôi phải trở về kiếm tiền." Thành phố B lớn như vậy, ở lâu rồi sẽ gặp vài người mà mình không muốn gặp, vì thể xác và tinh thần của mình, vẫn nên không gặp thì hơn.


"Được rồi......" Cao Kha đột nhiên nghĩ tới một chuyện, sửa lại lời nói: "Về sớm một chút cũng tốt."


"Sao lại thế?"


"Chuyện lúc trước cậu bảo tôi điều tra ấy, người kia che giấu rất tốt, hiện tại điều duy nhất tôi có thể xác định chính là hắn đang ở thành phố B."


Quả nhiên là ở chỗ này.


Nghe được tin tức này, ngược lại Thiệu H lại cười, xem ra không phải cô đa nghi, công sức điều tra cũng không phải là công cốc.


"Cậu cười cái gì, cậu ở chỗ này sẽ phải đối mặt với nguy hiểm đó!" Cao Kha càng nghĩ càng cảm thấy lo lắng, đề nghị nói: "Thiệu Hi, không bằng hôm nay về luôn đi."


Thiệu Hi nhìn xem thường một cách hoàn mỹ, "Chẳng lẽ tôi về thành phố S thù không nguy hiểm sao?"


Cao Kha nói xong cũng cảm thấy có vấn đề, rốt cuộc thì chuyện cô bị theo dõi đều xảy ra ở thành phố S, "Vậy làm sao bây giờ?"


"Có thể làm sao bây giờ, ăn thịt bò đi." Không phải do Thiệu Hi to gan, cô ở ngoài sáng, người đó ở trong tối, hiện tại đúng thật là cô không có cách gì, nhưng mà cũng chỉ là hiện tại thôi.


Người muốn giết cô, cho dù là trước đây, hiện tại hay là tương lai, cô đều sẽ khiến cho bọn họ phải vào địa ngục.


***


Cuối cùng bữa cơm này vẫn là do Thiệu Hi thanh toán, quán lẩu này cũng rất ổn, hương vị cũng được, chẳng qua Thiệu Hi vẫn cảm thấy ăn không ngon như lúc trước.


Buổi chiều Cao Kha còn có việc, sau khi tách ra với cậu ta ở quán lẩu xong, dù sao cĩng không có việc gì, Thiệu Hi không vội về nhà nên liền đi dạo ở gần đây để tiêu thức ăn.


Nửa tiếng sau, Thiệu Hi đã hối hận vì ra ngoài mà không xem ngày, mà có một định luật cũng rất đúng, càng không muốn gặp ai thì liền sẽ gặp phải người đó.


Thật là đen đủi!


"Thiệu Hi."


Người đàn ông trước mắt mặc áo sơmi quần tây, thật đúng là mặt người dạ quỷ.


Tuy rằng không muốn nói lời vô nghĩa với anh ta nhưng cô cũng không cần phải né tránh như vậy, rốt cuộc thì người chột dạ cũng không phải lả cô.


"Cậu đã về rồi."


Lời này ai nghe thấy chắc còn tưởng hai người là bạn bè đã lâu không gặp.


Thiệu Hi nghe xong chỉ cảm thấy ghê tởm buồn nôn, đúng thật là đã lâu rồi bọn họ không gặp, nhưng dù sao cũng chưa tới mức bạn bè.


"Đường tiên sinh, nghe nói anh sắp đính hôn, chúc mừng." Thiệu Hi nói, phát hiện giọng điệu của mình còn rất bình tĩnh, "Tôi còn có việc bận, tôi đi trước đây."


Một câu Đường tiên sinh kia giống như một cái kim chọc vào trong lòng anh ta, giữa bọn họ vì sao lại thành như vậy chứ?


Đường Trạch mềm giọng, "Thiệu Hi." Thân thể anh ta phản ứng trước một bước, nắm được cổ tay của cô, anh ta hơi vội bởi vậy lực có chút mạnh.


"Buông ra." Sự đụng chạm thân thể độ ngột này khiến Thiệu Hi suýt chút nữa mất khống chế, cô ngước mắt, ánh mắt sắc bén.


"Xin lỗi." Đường Trạch buông lỏng tay, thân thể vẫn không tránh đi chút nào, "Chuyện năm đó không như cậu nghĩ đâu."


Không như cậu nghĩ, mấy từ này cũng thật đủ nhỉ.


Cô vỗ nhẹ tay, châm biếm một tiếng, giọng điệu lại nhẹ nhàng, hoàn toàn không thèm để ý, "Thì sao?"


"Cậu không thể cho tôi một chút thời gian sao?" Biểu cảm của Đường Trạch mang theo chút khẩn cầu và thống khổ.


Thống khổ? Thống khổ cái quỷ gì chứ!


"Không thể." Thiệu Hi kiên quyết từ chối, từ từ cười, "Tuy rằng tôi không có sự nghiệp thành công như Đường tiên sinh, nhưng thời gian của tôi cũng rất đáng giá."


Lời lời đều phát ra mùi trào phúng, Đường Trạch thở dài, "Thiệu Hi, dù thế nào cậu cũng phải như vậy sao?"


Cô chậm rãi thu ý cười, mặt không biểu cảm hỏi lại: "Vậy lúc trước, dù thế nào anh cũng phải làm như vậy sao?" Hiện giờ còn có thể nói ra loại lời nói này, anh ta thật xứng đôi với vị hôn thê của mình, da mặt đều dày như nhau, làm cho cô cũng muốn chúc bọn họ sống với nhau tới lúc đầu bạc răng long, cũng đỡ khiến cho người khác phải gặp tai họa.


Đường Trạch bị nói đến nỗi nhất thời không biết nói gì, nhưng anh ta cũng không từ bỏ, không biết lần sau cô trở về là khi nào nữa, "Thiệu Hi......"


"Tôi không có gì để nói nữa." Cô ngắt lời anh ta, nói xong muốn rời đi, ngay cả câu hẹn gặp lại cũng không muốn nói, bởi vì tốt nhất là không nên bao giờ gặp lại.


Thiệu Hi muốn đi vòng qua anh ta nhưng mà Đường Trạch vẫn không muốn để cô đi, duỗi tay muốn cản cô lại, hết sức giằng co......


"Thiệu Hi."


Giọng nói này truyền tới từ phía sau cô.

Bình Luận (0)
Comment