Sinh Tồn Ký

Chương 23

Hai gã đàn ông lại để cho một cô gái cầm lái, kể ra hơi mất hình tượng, song nhìn cách Gia Mỹ chạy xe thì ai cũng hiểu được lý do. 

Quãng đường khi trước xe buýt chạy mất nửa tiếng, nàng chỉ cần mười lăm phút đã vượt qua. Tiếng phanh xe kêu ken két khi đến chỗ rẽ, thân xe trượt dài suýt đập vào cột điện nhưng Gia Mỹ vẫn dí ga, vô lăng xoay vòng điều khiển chiếc xe gia tốc phóng đi, phần đuôi sượt qua cột điện tóe lửa.

Mạnh Quân tặc lưỡi, y còn lạ gì sở thích khác người của Gia Mỹ:

- Lâu rồi em mới được dịp nhỉ? Đừng quên tính mạng bọn anh nằm trong tay em đấy!

- Hi hi! - Gia Mỹ bật cười giòn, suối tóc bị gió thổi tung về sau - Trước kia em chỉ hay bị giam bằng lái thôi, chưa bao giờ gây ra tai nạn gì mà! Hai người cứ yên tâm!

Trần Phi rờ rờ cằm. Hắn bắt đầu thấy được con người thực của vài người mà ngày thường luôn được họ che giấu rất sâu. Khi mà pháp luật kỷ cương không còn tồn tại, mọi chuyện đều có thể xảy ra.

Xe rẽ qua đường Trần Hưng Đạo, Gia Mỹ dõi mắt ra xa nhưng không hề thấy bóng dáng chiếc xe buýt chở mấy người kia. Trên đường lúc này rất đông thây ma đảo vảng, không vắng vẻ như lúc trước. Nàng cho xe lạng lách chèn qua bọn chúng, kỳ quái hỏi:

- Sao không thấy bọn họ?

Trần Phi nói:

- Tới ngã ba phía trước rẽ trái. 

- Ồ, cậu biết bọn họ đang ở đâu à? Hay thế?

- Cứ đi theo tôi chỉ dẫn! À, chị tăng tốc một chút!

- Được thôi.

Gia Mỹ mỉm cười. Nàng mong còn không được, bàn chân thon mang giày cao gót đạp mạnh ga.

Vút!

Chiếc xe như con quái thú ầm ầm phóng đi, vô số thây ma lang thang chắn đường bị đâm ngã lăn lông lốc.

Ầm!

Xe bốn chỗ có trọng lượng nhẹ, không đằm bằng xe buýt nên nhiều lần bay lên suýt lật, may mà đều đáp xuống an toàn. Trần Phi dù to gan cũng mấy phen tưởng rớt tim ra ngoài, ruột gan lộn tùng phèo, cảm giác còn mạnh hơn gấp trăm lần trước kia hắn chơi tàu lượn siêu tốc. 

Mạnh Quân cũng rơi vào tình trạng tương tự, vội nói:

- Giảm tốc đi! Xe mà lật thì chúng ta không chấn thương nặng cũng bị thây ma cắn chết.

Nơi này không giống đoạn gần nhà Mạnh Quân khi nãy, trước mặt và sau lưng đều chật kín thây ma. Chẳng may dừng ở đây, bọn hắn dũng mãnh cỡ nào cũng chỉ giết được vài trăm con rồi sẽ cạn kiệt thể lực bị chúng nhấn chìm.

- Em biết rồi!

Gia Mỹ ngượng ngùng giảm ga, nãy giờ nàng hơi phấn khích nên không làm chủ được mình. Dù vậy tốc độ chiếc xe lao đi vẫn còn rất nhanh, phăm phăm quẹo ngang rẽ dọc hệt hung thần đường phố, tông lũ thây ma bay dạt cả sang hai bên, vỏ ngoài xe móp méo không còn hình dạng.

Chạy theo chỉ dẫn của Trần Phi khoảng 10 cây số, vừa đến đầu đường Ngô Tất Tố, mắt Gia Mỹ bừng sáng khi trông thấy chiếc xe buýt quen thuộc ở xa xa phía trước. Nàng mừng rỡ kêu lên:

- Bọn họ kìa! Có vượt lên không?

- Vượt! - Trần Phi đáp gọn.

Động cơ xe rú rít ầm ĩ, nhanh chóng đuổi kịp rồi vượt qua xe buýt, lao đi trước đầu xe. Trần Phi nhìn lên, trông thấy Lương Nhật cũng đang nghệt mặt ngó bọn hắn.

Trần Phi giơ tay ra hiệu gã theo sau, tiếp đó bảo Gia Mỹ:

- Chị xem đường nào vắng vẻ thì dừng lại cho tôi xuống! 

Gia Mỹ giật mình nhìn hắn qua gương chiếu hậu:

- Chia tay ở đây sao?

- Ừ. Chắc anh ấy đã có kế hoạch cho hai người.

Mạnh Quân trông vẻ dò hỏi của Gia Mỹ bèn nói:

- Thực ra cũng không phải kế hoạch gì lớn. Tôi biết được thông tin quân đội đã trấn thủ thành công ở thủ đô Thiên Nguyên nên định đưa cô ấy đến đó. Có điều từ đây tới đó rất xa, trong tình trạng này đi xe cũng phải mất cả tháng.

Muốn tới Thiên Nguyên nhất định phải đi qua Tây Thành, quê của Trần Phi. Hắn thầm nghĩ chuyện này quá mức trùng hợp, tất cả những con người gặp gỡ mấy hôm nay đều cùng nhìn về một hướng, không rõ tốt hay xấu, nhưng trước mắt hẳn là Gia Mỹ sẽ rất vui. 

Quả nhiên, nàng hớn hở:

- A, vậy là chúng ta vẫn tiếp tục chung xe, không cần thiết phải dừng lại.

- Không, tôi muốn lên xe kia xem tình trạng Nguyễn Huy thế nào rồi! - Trần Phi bảo.

- Ừ phải, tôi quên mất! - Gia Mỹ thè lưỡi, gặp được Mạnh Quân giúp nàng lấy lại tâm trạng yêu đời, vui vẻ hỏi y - Hay là chúng ta đi chung xe với mọi người cho tiện?

Mạnh Quân mỉm cười gật đầu:

- Chỉ cần em thích là được!

Tới chỗ vắng, Gia Mỹ nháy đèn tín hiệu dừng xe. Phía sau, Lương Nhật lập tức cho xe đỗ lại. Hơn chục thây ma mò tới dễ dàng bị ba người Trần Phi giết chết. 

Mạnh Quân thấy Gia Mỹ đập chết một thây ma thì khá bất ngờ:

- Em cũng là người chơi? Cấp mấy rồi?

- Sắp lên cấp 3, lợi hại chứ? - Gia Mỹ làm bộ dạng vênh mặt lên.

- Lợi hại, sau này em phải bảo vệ anh rồi! - Mạnh Quân nhẹ nhàng chém bay đầu thây ma cuối cùng, miệng xuýt xoa.

- Chuyện nhỏ thôi!

Trần Phi không rảnh nhìn hai người anh anh em em, cửa xe buýt vừa mở hắn liền nhảy lên. Sau khi quan sát mọi người trong xe an toàn không thiếu một ai, hắn lạnh giọng hỏi Lương Nhật:

- Tôi bảo cậu chờ ở đường Trần Hưng Đạo, sao lại tự ý chạy đến tận đây?

Lương Nhật oan uổng phân bua:

- Bên đó không hiểu sao khi nãy rất đông thây ma, tôi bắt buộc phải rẽ qua đây, định chạy lòng vòng một chút sẽ quay lại tìm cậu. Cậu biết rồi đấy, xe bắt buộc phải luôn di chuyển, dừng là toi đời với chúng ngay!

Ngoài mặt ra vẻ oan ức, trong bụng Lương Nhật vô cùng khó hiểu. Ngay từ lúc Trần Phi nhảy khỏi xe, gã đã nảy ra kế hoạch chạy đi hướng khác. Trên xe đầy đủ lương thực nước uống, gái đẹp, mọi thứ đều hoàn hảo giống như Trần Phi chuẩn bị sẵn cho gã. Bạch Yến hơi nguy hiểm, nhưng Lương Nhật đã quan sát kĩ, xác định nàng tuy đã trở thành người chơi nhưng chưa chắc đã mạnh hơn gã. Chỉ cần lựa thời cơ đoạt được cây gậy trong tay nàng, Lương Nhật sẽ dễ dàng khống chế tình hình, mọi chuyện sau đó cực đơn giản.

Dù vậy, gã e ngại Trần Phi bày trò thử lòng mình nên vẫn chạy qua chỗ hẹn, thăm dò xem thế nào, định bụng khi tới đó sẽ tìm lý do rời đi. Không ngờ nơi đó tụ tập quá đông thây ma, vô tình thuận lợi cho gã âm thầm thực hiện kế hoạch mà không bị ai phản đối. Cho đến khi đã chạy được một quãng xa tới đây, yên tâm rằng Trần Phi không thể tìm ra, Lương Nhật toan tìm cách giở trò thì Trần Phi bỗng từ đâu lù lù chui ra. Gã chỉ còn biết vừa hận vừa cảm thấy may mắn vì mình chưa kịp làm gì, vẫn còn đường lùi.

Nhìn thái độ mọi người, Trần Phi biết Lương Nhật không nói dối, hoặc ít ra gã đã qua mặt được tất cả. Hắn đi tới ngồi xuống cạnh Nguyễn Huy còn hôn mê, nghe Bạch Yến hỏi:

- Bạn ổn chứ? Sao tìm được bọn tôi hay vậy? Tôi cứ tưởng...

Trần Phi cười nhẹ:

- Bạn ở đâu tôi cũng tìm ra!

- Vậy... vậy sao?!

Người nói vô tâm, người nghe có ý. Gương mặt xinh đẹp của Bạch Yến nổi lên ráng mây đỏ. Nàng nhìn xuống đường qua khung kính vỡ, khóe môi hơi hé nụ cười tủm tỉm, bỗng dưng thấy mấy thi thể dưới kia trông cũng đáng yêu.

Thực ra, Trần Phi có thể tìm được Bạch Yến là do trước đó hắn đã kết bạn với nàng thông qua hệ thống. Trong hệ thống có tính năng hiển thị vị trí bạn bè, trừ khi nào người đó chọn chế độ ẩn thì những kẻ khác mới không thể trông thấy. Việc này Trần Phi cũng chỉ mới tìm hiểu được gần đây, hẳn là Bạch Yến vẫn chưa biết.

Mạnh Quân và Gia Mỹ lục tục lên xe buýt, bỏ lại chiếc xe bốn chỗ đã tơi tả như đống sắt vụn. 

Trông thấy Mạnh Quân mặc quân phục cảnh sát, vai đeo quân hàm, hông giắt khẩu súng đen ngòm, mọi người bất giác bị áp lực đè nặng. Thời nào cũng thế, cảnh sát luôn đem lại cảm giác chán ghét cho người dân, nhưng đồng thời cũng thấy e dè sợ hãi.

Lương Nhật nhìn ra Mạnh Quân là người trước kia thường xuyên đưa đón Gia Mỹ, lúc đó y toàn mặc đồ bình thường nên chẳng ai biết y là cảnh sát. Gã bước nhanh lại bắt tay Mạnh Quân, cười xởi lởi:

- Rất vinh hạnh được gặp anh! Lúc trước thấy qua nhiều lần nhưng không nghĩ anh còn trẻ mà đã là thiếu tá.

Lời gã nói ra khiến tất cả đều giật mình.

Không phải ai cũng đủ kiến thức để nhìn quân hàm đoán được cấp bậc. Trông Mạnh Quân còn rất trẻ, chỉ xấp xỉ ba mươi nên ai cũng tưởng y cùng lắm chỉ là thiếu úy hoặc trung úy. Thời bình cực khó lên lon, học trường sĩ quan ra cũng phải công tác nhiều năm mới được thăng cấp, đó là chưa kể từ đại úy lên thiếu tá tuy chỉ cách một bậc nhưng sự chênh lệch trong đó cực lớn. Thiếu tá ba mươi tuổi, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy.

Khi nãy vừa gặp, Trần Phi cũng bị cấp bậc của Mạnh Quân dọa cho giật mình. Để ngồi lên vị trí này ở tuổi đời còn rất trẻ, chắc chắn gia thế Mạnh Quân cực khủng, đồng thời y cũng phải tài giỏi lập được không ít công lao, thiếu một trong hai điều này đều không được.

Mạnh Quân vừa lên xe liền hút hết mọi ánh nhìn, trở thành nhân vật chói mắt, đẩy Trần Phi lùi vào góc tối. Nhưng hắn không bận tâm, chỉ nói:

- Mau cho xe chạy!

Lương Nhật cố lấy lòng Mạnh Quân thêm vài câu, phát hiện Trần Phi nhìn mình thì vội quay về vị trí, cho xe phóng đi.

Mạnh Quân xem qua đống vật tư chất lỉnh kỉnh sau xe, tỏ vẻ thán phục:

- Không ngờ mọi người kiếm được nhiều lương thực thế này, cực kỳ đáng giá đấy!

Y và Gia Mỹ ngồi dãy ghế bên phải phía sau, cách Trần Phi hai hàng. Gia Mỹ cười nói:

- Chủ yếu đều do công sức của Trần Phi, bọn em không giúp được gì!

Mạnh Quân gật đầu, đột nhiên hỏi:

- À, mọi người đã quyết định lộ tuyến chưa? 

- Vẫn chưa. - Mai Hùng vọt miệng, canh mãi mới được gạ chuyện với "thiếu tá" - Chỉ nghe nói sẽ đi về Tây Thành. Mà tôi có ý này hay hơn!

- Cậu cứ nói để mọi người tham khảo! - Mạnh Quân đáp.

Mai Hùng đắc ý tuôn một tràng:

- Đảm bảo chưa ai nghĩ qua phương pháp này, thực ra rất đơn giản. Thay vì di chuyển bằng xe vừa nguy hiểm lại mất rất nhiều thời gian, sao chúng ta không sử dụng máy bay nhanh chóng tiện lợi?

Mạnh Quân bật cười:

- Ha ha, đề xuất của cậu nghe cũng hợp lý! Thế nhưng có rất nhiều nguyên nhân khiến chúng ta không thể dùng máy bay.

- Nguyên nhân gì thế? - Thanh Hương đã nguôi ngoai phần nào từ khi bị Trần Phi "sỉ nhục", tò mò chen vào - Đúng là tôi chưa từng nghĩ đến việc đi máy bay, đề xuất của Mai Hùng rất hay mà!

Khóe miệng Mạnh Quân vẫn treo nụ cười khiến gương mặt y vốn đã điển trai càng thêm rạng ngời:

- Thứ nhất, chúng ta không có phi công, ở đây chắc chắn chẳng ai biết lái máy bay. Thứ hai, bay trong tình trạng mất điện và không có chuyên viên kiểm soát không lưu sẽ rất nguy hiểm, thà chúng ta đi xe tuy lâu nhưng vẫn an toàn hơn. Cuối cùng, theo tin tức tôi thu được thì ngay khi đại dịch xảy ra, chính phủ và quân đội đã trưng dụng toàn bộ máy bay rời đi, làm gì đến lượt chúng ta mơ tưởng.

Mấy vấn đề Mạnh Quân vừa nêu, Trần Phi đã từng nghĩ qua. Ban đầu hắn cũng muốn di chuyển bằng đường hàng không, nhưng nghĩ lại nó quá phi thực tế nên từ bỏ ý định.

Nghe Mạnh Quân phân tích, tất cả ồ lên thán phục. Vài người buột miệng khen ngợi Mạnh Quân đầu óc tinh tế, suy nghĩ kĩ lưỡng, bất giác vị trí y lại cao thêm một tầng. Ánh mắt Gia Mỹ nhìn Mạnh Quân càng thêm ướt át, thầm thấy tự hào, chính vì y rất tài giỏi cho nên nàng mới yêu say đắm.

Chờ mọi người bớt xôn xao, Mạnh Quân điềm đạm nói:

- Hiện tại chúng ta chỉ có một phương pháp di chuyển duy nhất là dùng xe. Ở đây tôi có bản đồ, chúng ta cùng tính!

Mạnh Quân rời khỏi ghế, ngồi xổm giữa lòng xe, lấy trong người ra một tấm bản đồ lớn vẽ cực chi tiết địa hình đất nước, sông ngòi, biển, núi đầy đủ cả. 

Mọi người tò mò kéo lại vây quanh y, ngoại trừ Trần Phi vẫn ở nguyên vị trí do bận cho Nguyễn Huy uống sữa tươi, và Lương Nhật phải lái xe. 

Mạnh Quân chỉ tay vào một địa điểm trên bản đồ, giải thích:

- Thường ngày chúng ta hay dùng Google Map, nhưng giờ không thể sử dụng được, đành phải dựa vào bản đồ cổ điển này. Đây là thành phố Gia Định, nơi chúng ta đang đứng. Từ nơi này muốn đến thủ đô Thiên Nguyên cần phải vượt qua quãng đường 3.000 cây số, đó là tính theo đường chim bay, nếu đi xe thì độ dài đội lên gấp đôi.

- Khoan đã! - Lương Nhật từ phía trước nói vọng lại - Chúng ta đi Thiên Nguyên làm gì?

- Tôi quên chưa nói, thủ đô Thiên Nguyên đang được quân đội bảo hộ cực kỳ an toàn, hiện không ít người đã di chuyển tới đó. - Mạnh Quân mỉm cười - Chúng ta không đến thủ đô thì còn đi đâu?

Mọi người nghe vậy rất vui mừng, tiếng hoan hô vang dậy khắp xe. 

Bạch Yến lúc này mới lên tiếng, nửa tin nửa ngờ hỏi:

- Anh nghe được tin tức kia từ đâu? 

Mạnh Quân lật nhẹ cổ tay, một cái đài radio cũ kĩ hiện ra.

- May mắn tôi tìm được thứ cổ lỗ sỉ này. Hiện giờ phát ngôn của chính phủ chỉ có thể truyền qua sóng vô tuyến, tuy nhiên lúc bắt được lúc không.

Nói đoạn Mạnh Quân điều chỉnh cái núm vặn nhỏ bên hông radio để rà tần số, tiếng rè rè khó chịu phát ra. Loay hoay một hồi không bắt được tín hiệu gì, bàn tay Mạnh Quân hơi đảo, cái radio liền biến mất cứ như làm ảo thuật. Y nhún vai:

- Giờ thì không bắt được rồi, lát nữa thử lại xem sao.

Lúc này, sự chú ý của mọi người không còn nằm ở radio mà dồn hết cả vào động tác thần kỳ Mạnh Quân vừa biểu diễn. Lê Minh Dũng liếm mép:

- Anh biết làm ảo thuật à? Cái radio biến đi đâu rồi?

- Cậu ấy không nói với mọi người sao? - Mạnh Quân nhìn sang Trần Phi, không thấy gã phản ứng bèn cười nói - Ở đây hình như mọi người chưa nắm rõ một số chuyện? Thôi được, tôi sẽ giải thích qua một lần. Tất cả chú ý nghe nhé, chuyện này rất quan trọng! Đầu tiên là quy luật trò chơi...

Mạnh Quân rất có tài ăn nói, trình bày ngắn gọn mạch lạc. Lát sau, rốt cuộc mọi người dần hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, cũng hiểu được lý do tại sao Trần Phi sở hữu sức mạnh vượt trội. 

Biết được những điều này khiến không ít kẻ hào hứng. Mai Hùng chỉ vào chiếc nhẫn đen mặt vuông trên tay Mạnh Quân, vô cùng tò mò:

- Vậy ra đây là nhẫn chứa đồ anh vừa nói hả?

- Đúng thế. À, nhân đây tôi có vài món quà cho mọi người, xem như quà gặp mặt.

Bàn tay đeo nhẫn của Mạnh Quân khẽ máy động, vài món vũ khí liền hiện ra trên sàn xe.

Ánh mắt bọn Mai Hùng sáng lên đầy tham lam. Lương Nhật nhìn qua gương trông thấy cũng lập tức đạp thắng, cuống cuồng chạy tới vì sợ mất phần.
Bình Luận (0)
Comment