Sinh Tồn Ký

Chương 3

Lúc này chỉ còn lại hai thây ma quơ quào đi đến, độ hung hãn có thừa nhưng tốc độ trong mắt Trần Phi vẫn còn chậm. Hắn lựa thế giáng mấy gậy khiến chúng đổ xuống như thân chuối bị đốn. 

Đánh nhiều thành quen, dù Trần Phi múa gậy không ra chiêu thức gì nhưng uy lực cây gậy không thể đùa, chốc lát cả bầy thây ma đã nằm thẳng cẳng đầy đất, biếu không cho hắn 5 điểm kinh nghiệm. Hệ thống thông báo chỉ cần giết thêm 4 thây ma, tích lũy được 10 điểm kinh nghiệm thì Trần Phi sẽ thăng từ cấp 1 lên cấp 2, đồng nghĩa hắn được tặng 2 điểm tiềm năng, có thể cường hóa thân thể, gia tăng thực lực.

Trần Phi thấy hơi khó hiểu, tính luôn bà Hoa thì hắn đã hạ được 6 thây ma, sao chẳng thấy rớt ra vật phẩm gì ngoại trừ vài điểm kinh nghiệm ít ỏi? Không như lần đầu tiên hắn giết con quái mèo được những ba món đồ, thăng hẳn một cấp độ. Do con mèo là quái đầu tiên hắn hạ được, hay bởi nó là động vật đột biến nên phần thưởng phong phú hơn? Việc này phải từ từ tìm hiểu xem thế nào.

Trần Phi tiếc rẻ nhìn quanh, hi vọng vài thây ma nữa xuất hiện giúp hắn mau mau thăng cấp, đáng tiếc là chẳng còn. Hắn tới gần cô gái nọ vẫn còn sợ hãi, kéo khẩu trang che mặt và kính xuống, để lộ gương mặt ra ngoài, đánh tiếng hỏi thăm:

- Bạn có bị làm sao không?

Cô gái này tên Thanh Hương, thân hình thấp bé hơi mũm mĩm, khuôn mặt đáng yêu, nghe Trần Phi hỏi thì lắc đầu quầy quậy, cặp mắt to tròn ngơ ngác nhìn hắn, vẻ khó tin lộ rõ.

Khi đại dịch quét qua, nàng cùng mấy người bạn kinh hoảng đến mức chỉ biết trốn chặt trong ký túc xá sau trường. Đến chiều nay, cả bọn đói lả không còn cầm cự được nữa mới đánh liều lẻn ra ngoài tìm thức ăn, nào ngờ chưa gì đã bị lũ thây ma phát hiện. Nhóm năm người đã có hai bị giết chết, chỉ nàng và hai cô bạn may mắn trốn thoát nhưng cũng lạc nhau.

Nhớ lại cảnh tượng kinh khủng đó, Thanh Hương vẫn còn sợ hãi. Lũ thây ma vừa hung tợn vừa khỏe, không cách nào giết chết được. Mấy người bạn của nàng dùng dao chém nhiều nhát vào đầu mà chúng cứ trơ ra, không hề hấn gì, cũng chẳng biết đau. Thanh Hương tận mắt nhìn thấy hai cô bạn thân bị chúng xé làm năm, sáu mảnh, thi nhau cắn nuốt. Người bạn khác thì bị lây nhiễm trở thành thây ma, quay sang tấn công các nàng. 

Vậy mà... người thanh niên trông vẻ ngoài hơi gầy yếu này lại một mình giết chết năm thây ma, hơn nữa trông hắn không có chút gì mệt mỏi, bảo sao nàng không sững sờ khó tin.

- Này, bạn sao thế? - Chờ lâu không nghe cô gái nói gì, Trần Phi hỏi.

Thanh Hương sực tỉnh, ngượng ngùng đáp:

- Xin lỗi, tại tôi sợ quá! Tôi tên Thanh Hương, cảm ơn bạn đã giúp đỡ!

Vừa nói, cô gái vừa chìa bàn tay ra, muốn bắt tay chào hỏi.

- Trần Phi.

Trần Phi suýt bật cười, không quen kiểu chào hỏi này nhưng cũng vui vẻ bắt tay, tránh làm cô gái ngượng ngùng.

Lúc này, từ sâu trong trường truyền ra mấy tiếng gào kinh hoàng. Thanh Hương giật thót, chợt nhớ cô bạn đi chung vẫn còn bị kẹt bên trong, vội nài nỉ Trần Phi:

- Bạn... nhờ bạn cứu bạn của tôi! Mấy cậu ấy còn ở trong kia...

- Được, bạn dẫn đường đi!

Trần Phi nhanh chóng gật đầu, đeo kính và khẩu trang vào như cũ. Hắn mong gặp thây ma còn không được, nhân tiện cứu mấy người kia là chuyện nên làm. 

Hai người bước qua cổng trường tiến vào trong sân. Trường đại học Hàm Nghi có lịch sử lâu đời, trong khuôn viên trồng đầy những cây cổ thụ to bằng mấy người ôm, tỏa tán râm mát. Dưới bóng chiều nhập nhoạng, trông chúng như những thây ma khổng lồ, cành lá sum xuê che khuất nhiều nơi, rất dễ tạo thành chỗ lý tưởng cho lũ thây ma ẩn nấp.

Trần Phi thận trọng đi chậm, tay hườm sẵn Gậy Đánh Chó. Sau lưng hắn là Thanh Hương đang sợ tới nỗi mặt mày tái nhợt, bàn tay ngại ngùng nắm hờ mép áo khoác Trần Phi, biết là không được gì nhưng nhờ vậy nàng cảm thấy vững dạ hơn đôi chút.

Vừa đi Trần Phi vừa hạ thấp giọng thì thào:

- Bọn chúng trong này nhiều không?

- Tôi không rõ, lúc đó chỉ biết nhắm mắt chạy loạn. Xin lỗi... - Thanh Hương áy náy nói.

Đây đã là lần thứ hai nàng xin lỗi Trần Phi. Không khí đang căng thẳng nhưng hắn vẫn thấy buồn cười, cô gái này có thói quen thật lịch sự. 

Cả hai rón rén len qua khoảng sân rộng, bên trái là khu B, khoa quản trị Trần Phi đang theo học nằm bên đó. Hắn nhìn sang, rất muốn qua đó tìm hai người bạn nhưng đã hứa cứu bạn của Thanh Hương nên đành rẽ sang khu C, đặt chân lên dãy hành lang lát gạch bóng loáng. 

Trần Phi nhớ không nhầm thì phía sau hành lang này là tường rào. Ký túc xá nữ nằm bên đó, hắn chưa có dịp tới lần nào. Sở dĩ có tường ngăn cách là do nhiều sinh viên nữ lẻn đưa bạn trai về phòng, sau đó cả hai ở trong phòng làm gì chỉ có trời mới biết. Nhiều lần như vậy, nhà trường sợ tai tiếng không hay, buộc phải xây rào ngăn cách, chỉ chừa cổng nhỏ đủ cho xe máy chạy qua. Trước cổng luôn có bảo vệ trực 24/24, đảm bảo một con ruồi cũng không chui lọt.

Khi đi ngang qua dãy hành lang, Trần Phi bỗng nghe tiếng động lạ phát ra từ căn phòng bên phải. Thanh Hương cũng nghe được, sắc mặt trắng bệch níu chặt áo hắn, lắc lắc đầu ra hiệu Trần Phi đi tiếp, đừng dừng lại. Trần Phi chỉ nàng cái ghế đá gần đó, nói khẽ:

- Bạn ngồi đây chờ tôi! Nhanh thôi, tôi vào một chút sẽ trở ra ngay.

Thanh Hương không hiểu vì sao cậu bạn này lại có hứng thú với thây ma đến vậy. Nếu trong kia có người thì họ đã lên tiếng khi thấy hai người rồi, vậy chỉ có thể là thây ma. Trần Phi muốn tìm gì ở đó? 

Trong đầu ngổn ngang nghi vấn nhưng nàng vẫn gật gật, ngoan ngoãn ngồi xuống ghế, không quên căn dặn:

- Cẩn thận...

Trần Phi cảm thấy đôi chút ấm áp. Đã lâu rồi chưa có ai nói hai từ này với hắn, khẽ mỉm cười gật đầu, đẩy nhẹ cửa căn phòng kia ra, chậm rãi tiến vào.

Két!

Cánh cửa lâu ngày không được tra dầu nhớt, Trần Phi cố mở thật khẽ nhưng vẫn phát ra tiếng động. Âm thanh không lớn song ở nơi yên tĩnh lại chẳng khác nào lời kêu gọi lũ thây ma tập trung hết đến đây. Bốn, năm con thì Trần Phi còn giải quyết được, nếu chúng kéo đến mấy chục con cùng lúc, hắn chỉ có nước chạy trốn, mà trốn thoát được hay không còn phải xem tình hình.

Trong phòng khóa toàn bộ cửa sổ, ánh sáng không soi tới nên tối lờ mờ, giơ bàn tay khó thấy ngón. Qua cửa vài bước, Trần Phi ngần ngừ dừng chân không dám đi vào, chẳng may bị thây ma lẻn cắn cho một phát thì tiêu đời. Đang chưa biết tính sao, âm thanh lộc cộc khe khẽ cuối phòng tiếp tục phát ra, mơ hồ nghe tiếng thở phì phò mệt nhọc.

Không lẽ là người, chẳng phải thây ma?

Hắn cất tiếng hỏi, cố gắng đè giọng mình xuống thật khẽ:

- Có ai không?

Âm thanh lộc cộc biến mất, cả tiếng thở Trần Phi vừa nghe cũng im bặt. Hắn càng thêm chắc chắn kẻ nấp trong kia là người sống, tiếp tục nói:

- Ai nấp bên trong ra đây đi! Tôi là người, không phải thây ma mà sợ.

Chờ thêm giây lát không thấy kẻ đó đáp, Trần Phi nhún vai:

- Thôi được. Tôi đi đây, không làm phiền nữa!

Vừa mới xoay người, thanh âm yếu ớt đuổi theo sau lưng hắn:

- Đừng... đừng đi! Mau cứu... cứu tôi...

Đương nhiên Trần Phi không định bỏ đi, chỉ dọa cho người nọ sợ, nghe vậy liền tiến vào trong. 

Mắt hắn ở lâu trong tối dần quen, nhìn được chút ít cảnh vật, đủ để đề phòng thây ma tấn công bất ngờ. Đây là phòng hành chính, bên trong la liệt máy tính đổ vỡ, mảnh kính to nhỏ rơi vãi khắp nơi, cảnh tượng cứ như nơi này vừa xảy ra chiến đấu thảm trọng. 

Trần Phi cẩn thận tránh né những mảnh kính vỡ, đi tới cuối phòng nhìn thấy một bóng người chui dưới gầm bàn chỉ còn thừa nửa người ló ra bên ngoài, nói:

- Ra đi, tôi đưa bạn ra bên ngoài!

Người nọ nghe vậy lồm cồm chui ra. Khi người này đứng lên, Trần Phi nhìn vóc dáng cao to vạm vỡ, đoán là đàn ông, bước tới hỏi:

- Có cần tôi đỡ ra ngoài không?

- Không, tôi có thể tự đi. Cậu đi trước dẫn đường giùm được rồi!

Người nọ xua tay từ chối, giống như sợ Trần Phi chạm vào sẽ lây bệnh cho mình, thái độ khá kỳ lạ.

- Tôi không nhiễm bệnh đâu mà lo.

Trần Phi ném lại một câu rồi bước đi. Người nọ không nói gì, lặng lẽ bám sát hắn. 

Ra đến bên ngoài, không gian sáng sủa hơn, vài tia nắng cuối ngày hắt lên mặt người nọ giúp Trần Phi nhìn rõ. Hắn biết người này tên là Lương Nhật, sinh viên năm hai, cao to đẹp trai lại là tuyển thủ trụ cột trong đội bóng rổ trường. 

Lương Nhật rất nổi tiếng. Vô số sinh viên nữ trong trường ái mộ cuồng nhiệt, nghe đồn mỗi ngày hắn bị nhắn tin tỏ tình, khủng bố không biết bao nhiêu lần. So với Lương Nhật, Trần Phi thua xa về ngoại hình cũng như tài năng, vì vậy ngoại trừ vài người bạn, kỳ dư chẳng ai để tâm đến sự tồn tại của hắn.

Nhận ra Lương Nhật, Trần Phi chưa kịp lên tiếng đã nghe cô nàng Thanh Hương bật reo, trong tiếng reo lộ rõ sự vui vẻ:

- A, anh Lương Nhật, có thật là anh không?

- Là tôi đây.

Ngó quanh phát hiện bản thân đã an toàn, Lương Nhật theo thói quen ưỡn thẳng người, nở nụ cười tươi rói với cô gái đáng yêu kia, phong thái đường hoàng đĩnh đạc, khác xa khi ở trong phòng lúc nãy.

Ngoại hình đẹp luôn là ưu thế tuyệt đối trong việc chiếm lấy cảm tình người khác, bất kể nơi đâu, bất kể hoàn cảnh nào, dù thế giới đang gặp thảm họa vẫn vậy. Trông thấy Lương Nhật mỉm cười với mình, gương mặt Thanh Hương đỏ bừng hạnh phúc. Lâu nay nàng thầm ái mộ Lương Nhật, bận rộn cách mấy cũng chưa khi nào bỏ lỡ các trận đấu của đội bóng rổ, chỉ vì muốn nhìn thấy người trong mộng tung hoành. Tuy nhiên nàng chỉ dám đứng nhìn từ xa rồi mơ tưởng, dù nàng không hề xấu xí nhưng Lương Nhật luôn được rất nhiều cô gái đẹp vây quanh, hơi đâu chú ý đến nàng.

Không ngờ hôm nay lại chạm mặt Lương Nhật ở hoàn cảnh này, trái tim nhỏ bé trong ngực Thanh Hương đập loạn, bỗng thấy trận dịch này xảy ra cũng tốt, nhờ vậy mà nàng mới có cơ hội trò chuyện cùng hắn. Hơn nữa, biết đâu gần gũi sớm chiều, Lương Nhật sẽ yêu nàng, và rồi... Đến đây, Thanh Hương không dám nghĩ nữa, sợ mình sẽ chết ngất vì sung sướng, hai tay nàng ôm mặt đang đỏ bừng, cố giấu sự ngại ngùng.

Tất nhiên Lương Nhật dễ dàng nhận ra tâm trạng của cô gái trước mặt. Chuyện này gã thường xuyên gặp, ứng phó riết thành thói quen, nụ cười trên môi càng thêm sáng lạn, thân hình lại ưỡn cao hơn một chút.

- Chúng ta tiếp tục tìm kiếm chứ?

Trần Phi hắng giọng nhắc nhở. Vốn dĩ hắn có chút thiện cảm với Thanh Hương, gặp hoạn nạn vẫn không quên bạn, thế nhưng nhìn tình cảnh hiện giờ, nàng ta vừa thấy trai đẹp đã quên trời quên đất, hắn chỉ biết thầm chán ngán. 

Bị Trần Phi nhắc khéo, Thanh Hương xấu hổ tới mức chỉ muốn tìm chỗ nào trốn vào, ấp úng: 

- Xin lỗi, tự dưng tôi quên mất! Chúng ta mau đi thôi!

Trần Phi lắc đầu, cũng may nàng ta chưa quên thói quen xin lỗi. 

Phía trước chợt có tiếng kêu cứu mơ hồ theo gió đưa đến.
Bình Luận (0)
Comment