Sinh Tồn Ký

Chương 39

Trần Phi không rõ hắn đã chạy bao xa, chỉ biết thanh âm nỉ non thỉnh thoảng từ bên dưới truyền đến khiến hắn rùng mình, càng nỗ lực tăng tốc. 

Mỗi lần thanh âm đó rơi vào tai, hai chân Trần Phi đều không tự chủ bủn rủn khựng lại vài nhịp. Hắn không hiểu được ngữ âm kỳ quặc kia, nhưng tận sâu trong nội tâm không rõ vì sao cứ chấn động, mấy lần muốn quay ngược trở về, dường như bị tiếng than thở hấp dẫn quyến dụ. Trần Phi phải rất cố gắng mới không để tinh thần ý chí bị mê hoặc lung lạc.

Liên tục tăng điểm tiềm năng vào nhanh nhẹn nên tốc độ Trần Phi cực nhanh, thân hình hắn tựa làn khói mờ lướt lên vô số bậc thang đá lạnh lẽo rêu phong. Thế nhưng, mãi vẫn chưa thấy cửa ra. 

Trần Phi thầm than, lần trước hắn mất cả tuần để vào tới mật thất, không lẽ bây giờ trở ra cũng tốn ngần ấy thời gian? Hắn không ngại khó ngại khổ, nhưng thi thể đeo mặt nạ Geisha sẽ không cho hắn thời gian. Trần Phi linh cảm chỉ một lát nữa thôi nàng ta sẽ đuổi kịp, hắn khó toàn mạng.

Trang bị mạnh nhất của hắn tới lúc này là thanh Katana vừa lấy được, song cũng không thể làm gì thi thể kia, kể cả khi nàng ta nằm im để hắn mặc tình đâm chém.

Trong cơn bĩ cực, Trần Phi chợt nhớ vẫn còn một món chưa dùng đến. Hắn khẩn trương lấy khẩu súng ngắn đỏ rực khi trước cướp được của Lưu Kiệt Huy ra, xem thử thuộc tính.

*** Súng Địa Ngục

- Công dụng hút lấy năng lượng chủ nhân, bắn ra đạn lửa xuyên phá và gây nổ tung mục tiêu. Sát thương vô hạn, năng lượng hút được càng lớn, công kích càng mạnh. Lưu ý, nó sẽ hút cạn năng lượng sinh mệnh của chủ nhân, không thể kháng cự. Mỗi ngày được sử dụng tối đa 2 lần.

- Mô tả: Trang bị hiếm, dùng để đốt thay pháo hoa đêm giao thừa rất tuyệt!

Tay Trần Phi cầm khẩu súng thoáng run, không ngờ thứ này kinh khủng tới vậy, thảo nào lần trước bọn hắn suýt bị nó thiêu thành heo quay. Điều đáng giá nhất là khẩu súng không hề giới hạn lực công kích, mà sát thương tăng theo năng lượng hút được từ chủ nhân. Đồng nghĩa hắn có thể dùng được lâu dài, sau này lên cấp độ cao vẫn còn hữu dụng.

Chẳng biết thứ này có thể hạ được thi thể quái đản kia hay không? 

Trần Phi hơi ngoái đầu nhìn ra sau lưng, bàn tay siết chặt khẩu súng, nảy sinh ý định liều mạng.

Nghĩ vậy nhưng chân hắn chưa bao giờ dừng lại. Nếu có thể tránh, Trần Phi nhất định tránh. Đối với chuyện không nắm chắc, hắn tuyệt đối chẳng hành động lỗ mãng.

Tiếp tục một tràng thanh âm thê lương vọng đến, lần này gần hơn trước, thi thể đeo mặt nạ sắp đuổi kịp hắn. Tốc độ quá mức kinh khủng!

Trần Phi hít sâu một hơi, chân vẫn tích cực chạy trong khi thần kinh căng hơn dây đàn, toàn bộ chú ý đều dồn hết ra phía sau, âm thầm chờ đợi.

Lại thêm một tràng nỉ non, kèm theo những tiếng động khe khẽ đã tới sát hắn. 

Toàn thân Trần Phi lạnh toát, cảm giác một cỗ thi thể ma quái đang đuổi theo ngay sau lưng mình khiến hắn dựng hết tóc gáy. Cảm giác này hoàn toàn khác với lũ thây ma bên ngoài, kể cả bọn thây ma tiến hóa cũng không gây cho hắn nỗi sợ hãi đến vậy.

Vụt!

Tiếng lợi khí xé gió xẹt đến.

Trần Phi không dám chậm trễ, tung người lên cao, đồng thời tay cầm Súng Địa Ngục bóp mạnh, truyền năng lượng vào.

Vừa khởi động, máu trong cơ thể hắn liền chạy rần rật hệt lũ ngựa bất kham, điên cuồng truyền thẳng sang khẩu súng. Mắt hắn mờ dần, cơ thể nhẹ hẫng đi, dường như toàn bộ máu, sinh mệnh, năng lượng trong người đều bị Súng Địa Ngục hút sạch chỉ trong chớp mắt. 

Thân hình Trần Phi chấp chới giữa không trung rồi đột ngột rớt mạnh xuống nền đá đau điếng. Hai hàng răng hắn cắn chặt, cơ thể cạn kiệt gắng gượng chồm dậy, giương nòng súng đang tỏa ánh sáng đỏ rực rỡ ra sau khai hỏa.

Một quả cầu lửa to như cái mâm tròn thoát khỏi nòng súng, rú rít sầm sập lao thẳng tới thi thể đeo mặt nạ chuẩn bị tiếp cận Trần Phi.

Thiếu nữ mặc Kimono đang cầm trên tay một thanh đoản kiếm màu đen tuyền, chính thứ này vừa rồi suýt lấy mạng Trần Phi nếu hắn không nhanh chân nhảy lên tránh được. Vừa hụt chiêu, nàng ta chưa kịp tấn công lần nữa thì quả cầu lửa nóng rực sáng lòa đã cuồng nộ lao tới như muốn nuốt chửng.

Nàng ta cười lên đầy giận dữ, vóc dáng yểu điệu mảnh mai trong bộ Kimono thướt tha khẽ lùi lại vài bước, đôi tay đẩy nhẹ tạo ra một vách chắn màu tím huyền ảo trước người.

Địa thế nơi này quá chật hẹp, Trần Phi ra tay bất thần khiến nàng muốn tránh cũng không được, chỉ còn cách trực tiếp chống đỡ. Ánh mắt sau lớp mặt nạ quái đản sáng long lanh, vô cùng tự tin.

Về phía Trần Phi, ngay sau khi bắn ra quả cầu lửa, hắn gấp gáp lấy bình Thể Lực hớp một ngụm, hồi đầy thể lực rồi cứ thế cuống cuồng lao đi, không hề quan tâm kết quả sau lưng.

Trước khi đi, hắn loáng thoáng nghe thi thể kia nói một tràng dài. Giọng nàng ta êm tai như tiếng lá rơi trên mặt hồ mùa thu, song lại dùng thứ ngôn ngữ trầm bổng kỳ lạ mà hắn không thể hiểu được. Bất quá Trần Phi không quan tâm, hắn chỉ biết chần chừ sẽ chết.

Trần Phi chỉ chạy được vài bước, đằng sau đã vang lên tiếng nổ kinh khiếp.

ẦMMMM!!!

Một luồng sóng nhiệt nóng rực cuốn theo đá vụn sắc lẻm lan ra xung quanh, ào ào cuốn tới Trần Phi. 

Hắn lập tức thi triển kỹ năng Hóa Đá bảo vệ phần lưng, nằm sấp xuống, hai tay che kín đầu.

Rào rào!

Địa đạo chấn động kịch liệt. Tiếng nổ đinh tai nhức óc, ong ong mãi trong đầu Trần Phi.

Vụ nổ rất gần hắn, vô số viên đá vụn bay tán loạn chẳng khác nào những viên đạn có sức sát thương cực cao. May mà Trần Phi khôn ngoan kịp thời nằm xuống, giảm bớt ảnh hưởng, nếu vừa rồi hắn liều mạng tiếp tục chạy có khi cơ thể đã thủng lỗ chỗ. Tuy vậy, vẫn có không ít đá vụn lướt qua lưng hắn, dù đã được kỹ năng Hóa Đá và lớp giáp vải bên trong bảo vệ song chỉ giảm phần nào thương tích, tay chân trầy xước không ít.

Trần Phi không có thời gian bận tâm thương thế, ngay khi chấn động tạm lắng, hắn liền nhổm người dậy nhìn ra phía sau. 

Nơi thiếu nữ đeo mặt nạ đứng khi nãy còn là những bậc thang, bây giờ đã bị phá tan hoang, vách đá nứt nẻ. Điều đáng mừng là nàng ta biến mất dạng, cát bay đá chạy hỗn loạn vô tình rơi bít thông đạo sau lưng hắn, tạo thành một bức tường đá ngổn ngang chắn lối. Tạm thời nàng ta có muốn tiếp tục truy đuổi cũng không thể.

Trần Phi ngó xuống khẩu súng vẫn còn cầm trên tay, dở khóc dở cười. Thứ quái quỷ này quả thật điên cuồng, hại người hại luôn cả mình, suýt chút giết luôn hắn, về sau tốt nhất nên hạn chế dùng đến. Đó là chưa tính khi nãy nó rút sạch toàn bộ sinh cơ trong người hắn, kể cả sau khi hồi đầy thể lực Trần Phi vẫn thấy uể oải khó hiểu, có thể là tác dụng phụ của khẩu súng.

Trần Phi lắc lắc đầu, cất khẩu súng vào nhẫn chứa đồ, toàn lực phóng đi.

...

Khác với Trần Phi lo lắng, những ngày sau đó không thấy thi thể nữ kia đuổi theo. Rốt cuộc qua mấy ngày chạy không ngừng nghỉ, hắn cũng đến được cửa ra. 

Rè rè!

Vừa bước khỏi cửa mộ, phiến đá bên trên liền hạ xuống bịt kín lối ra. Trần Phi quét mắt xem hoàn cảnh xung quanh.

Mưa!

Trời tối âm u và mưa rả rích, giống hệt lần cuối cùng hắn ở đây. Đáng ngạc nhiên nhất là, ngoài kia, chiếc Land Rover màu đen quen thuộc vẫn còn nằm đó, như đang chờ hắn.

Thân hình Trần Phi khẽ động liền lướt đi như bay, chớp mắt đã tới chỗ chiếc xe.

Cạch!

Tiểu My mở cửa xe, cất tiếng hỏi:

- Sao bạn ra nhanh vậy? Có phát hiện gì không?

Ở băng ghế phía sau, Mạnh Quân và tên nhóc Thiên Lôi cũng đang nhìn hắn bằng ánh mắt tò mò tương tự.

Trần Phi ngớ người, tưởng mình vừa nghe lầm:

- Nhanh? Ý bạn là sao?

Tiểu My ngó hắn kỳ quái:

- Bạn vào chưa được mấy phút đã quay lại, không nhanh là gì nữa? Mà bạn sao thế, hình như vừa xảy ra chuyện gì?

- Tôi đi nãy giờ chỉ mới có mấy phút thôi sao? - Trần Phi giật mình.

- Ừm. Bạn lạ thật!

Tiểu My xác nhận rồi im lặng nhìn hắn, chờ đợi một lời giải thích.

Trần Phi cau mày, chẳng lẽ thời gian vào trong phó bản sẽ không được tính, coi như ảo thôi? Nếu được vậy thì quá tốt, làm hắn bấy lâu cứ lo đã mất liên lạc với mọi người.

Nghĩ thông suốt, hắn điềm nhiên nói:

- Tôi chạm trán vài thây ma trong đó, chiến đấu một chút nên cứ tưởng thời gian qua nhanh.

- Ừm, chắc là vậy rồi. - Tiểu My tin ngay, gật gật đầu mỉm cười.

Mạnh Quân chợt hỏi:

- Cậu ổn chứ? Trông cậu có vẻ mệt mỏi, đụng phải thây ma tiến hóa à?

Trần Phi thầm cười khổ, nếu là thây ma tiến hóa, có lẽ hắn không đến mức chật vật chạy vắt chân lên cổ, thi thể đeo mặt nạ đáng sợ hơn nhiều. Hắn đáp:

- Chỉ là vài thây ma bình thường, không đáng ngại!

Nói đoạn Trần Phi quay sang bảo Tiểu My:

- Bạn cho xe chạy đi! 

- Vâng.

Chiếc Land Rover chầm chậm lăn bánh trên con đường nhựa chạy xuyên qua những nấm mộ, dưới màn mưa trắng trời lạnh giá. Chốc chốc, tên nhóc Thiên Lôi lại lên tiếng hướng dẫn, Tiểu My chỉ việc điều khiển xe chạy theo. 

Trần Phi tựa lưng vào ghế, tranh thủ nhắm mắt nghỉ ngơi. Đối với mấy người kia chỉ có vài phút, nhưng hắn đã trải qua quãng thời gian hơn hai tuần gian khổ, chưa hề chợp mắt một giây phút nào. Mặc dù cơ thể hắn còn chịu đựng được, nhưng tinh thần đúng là uể oải tột độ như Mạnh Quân nhận xét. 

Chắc hẳn Mạnh Quân phát hiện điều gì đó từ Trần Phi, bằng chứng là từ lúc lên xe đến giờ, y luôn khó hiểu nhìn hắn.

Bọn họ đi mãi vẫn chưa qua khỏi những bãi tha ma rộng mênh mông. 

Trong lúc Tiểu My chăm chú lái xe, vô tình liếc qua phát hiện Trần Phi đã ngủ say. Vẻ mặt hắn khi ngủ thật bình yên, khóe môi hơi cong lên như mơ thấy gì đó rất vui vẻ, khác xa lúc bình thường luôn cau có, lạnh lùng khó gần. 

Nàng khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng với tay bật nhạc lên. Những bài hát cổ điển từ thập niên 80 của thế kỷ trước thật êm dịu, vang vang quanh quẩn trong xe. Tiểu My vừa lái xe vừa lẩm nhẩm theo lời bài hát, thỉnh thoảng ngó sang chỗ Trần Phi thăm chừng xem hắn có giật mình tỉnh dậy không.

Toàn bộ hành động, biểu cảm của nàng đều không lọt khỏi mắt Mạnh Quân. Y cũng thoải mái tựa vào lưng ghế, nét mặt giãn ra như muốn xả hết gánh nặng trên người, môi treo nụ cười ý nhị.

...

Khi Trần Phi tỉnh dậy, mưa đã dứt, trời hửng sáng, không còn tối om om như trước.

Hắn liếc nhìn đồng hồ, lúc này là 2 giờ trưa. Sau trận mưa lớn, bầu trời lại trong xanh, nắng đã lên song không còn gay gắt mà dịu hơn. 

Bọn hắn đang dừng xe ở giữa đèo, sát chân ngọn núi lớn, rất cao. Một bên là núi đá, bên kia là vực sâu thăm thẳm. 

Trông thấy Trần Phi nhìn mình, Thiên Lôi vội giải thích:

- Đây là núi Trường Sinh, chạy tới phía trước thêm chừng một cây số sẽ đến chỗ anh Dĩ trú ngụ. Vì anh đang ngủ, em không thể hỏi ý kiến nên đành kêu chị ấy tạm dừng ở đây...

Thằng nhóc này rất khôn ngoan lanh lợi, Trần Phi hài lòng gật đầu:

- Làm đúng lắm! 

Hắn bước khỏi xe, quan sát địa thế xung quanh một lượt. Nơi này vẫn chi chít mộ bia trải dài từ đỉnh núi xuống, cây cối rậm rạp, mọc chen vào không ít khối đá lớn, rất đúng với ý đồ Trần Phi, bèn đưa tay ra hiệu tên nhóc kia đến gần.

Đột nhiên bị gọi, trái tim Thiên Lôi nhảy tứ tung trong lồng ngực, lập cập bước tới, miệng lắp bắp:

- Anh... có... có gì căn dặn ạ??!

Tiểu My đứng gần đó vươn vai hít thở khí trời trong lành, thấy thế che miệng bật cười.

Trần Phi búng một viên thuốc đỏ rực qua cho thằng nhóc, nhạt giọng:

- Uống đi!

Tay Thiên Lôi cầm viên thuốc thoáng run rẩy:

- Đây... đây là thuốc gì vậy?

- Thuốc độc.

- A...

Thiên Lôi kêu lên thảng thốt, hai chân loạng choạng thối lui, suýt nữa té ngồi xuống đất. Mặt gã trắng bệch, cắt không còn giọt máu:

- Em đã làm đúng những gì anh nói, sao lại...

Tiểu My cũng giật nảy người, toan mở miệng xin xỏ giùm tên nhóc nhưng Trần Phi đã đưa tay chặn ngang. Hắn lạnh lùng nhìn Thiên Lôi:

- Tôi sẽ không vô cớ hại cậu, mau uống đi!

Soạt!

Trảm Ma đao thình lình hiện ra trong tay hắn, lưỡi đao sáng lòa phản chiếu ánh nắng mặt trời càng khiến Thiên Lôi kinh hãi. Gã liều mạng ném viên thuốc vào miệng nuốt ực, mặt từ trắng chuyển qua xanh hơn tàu lá chuối.

Trần Phi chậm rãi nói:

- Viên thuốc này tôi lấy trong quân khu, đó là thuốc độc đặc chế của quân đội chuyên dùng để tra tấn kẻ thù. Nếu quá một ngày không nhận được thuốc giải, cậu sẽ đau đớn co giật toàn thân, đứt toàn bộ mạch máu mà chết. 

- Vâng, vâng. Em hiểu rồi! - Mồm miệng Thiên Lôi méo xệch - Anh muốn em làm gì cứ nói, em nhất định không dám trái lời, đâu cần phải nặng tay thế chứ...

Quả nhiên thằng nhóc thông minh, nói một hiểu mười. Trần Phi tới gần, hạ giọng căn dặn Thiên Lôi mấy câu. Gã gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, mồ hôi đổ đầy lưng, càng lúc càng thấy sợ hãi "tên máu lạnh" quá mức thâm độc tàn nhẫn.

Dù không muốn, Thiên Lôi buộc phải làm theo lời Trần Phi. Gã vẫn còn rất yêu đời, chưa muốn chết một cách kinh khủng như vậy, lủi thủi chạy biến về phía trước.

Ngó theo bóng tên nhóc ốm đói dần khuất, Mạnh Quân hiếu kỳ:

- Cậu bảo nó đi đâu thế?

- Về dẫn đồng bọn ra đây! - Hắn đáp.

- Hả? - Tiểu My giật mình - Chúng ta không vào đó sao?

Trần Phi nhún vai:

- Trước mắt tìm cách loại bỏ bớt vây cánh chúng đã, thế sẽ an toàn hơn!

Mạnh Quân cười nhẹ, tán thưởng:

- Ý hay! Nói vậy, chúng ta sẽ phục kích ở đây?

- Ta đi tới đó tiện hơn!

Trần Phi nhảy lên xe, tay chỉ khúc quanh phía trước. Chỗ đó cua gấp, cực khuất, dùng làm nơi trú ẩn rồi bất ngờ ra tay rất thích hợp.

Xe chạy tới khúc quanh bèn dừng lại. Trần Phi nhảy xuống chặt mấy nhánh cây lớn che tạm phần đầu xe, tiếp đó tung người lên một phiến đá to hơi nhô ra, xung quanh mộ bia cây cối rậm rạp, đoạn gọi hai người kia.

Có Trần Phi ngồi cạnh, Tiểu My không quá e ngại mấy ngôi mộ. Chờ khi yên vị, nàng thấp giọng thì thào:

- Bạn định làm gì bọn họ?

- Giết! - Trần Phi thản nhiên.

Nàng ta khẽ "a" lên, hai tay đan chặt vào nhau nhưng vẫn không ngăn được sợ hãi:

- Dù sao những người đó cũng chưa làm gì chúng ta mà? Không giết không được ư?

Không chờ Trần Phi đáp, Mạnh Quân lên tiếng, giọng lạnh như băng:

- Đối với những kẻ đầu trộm đuôi cướp, tuyệt đối không được nương tay! Bằng không, ta sẽ phải trả giá!

Tiểu My im lặng. Nói thế nào thì nàng vẫn không hiểu tại sao tất cả cứ phải chém chém giết giết. Xã hội lâm nguy, mọi người chung tay đoàn kết diệt trừ thây ma, vậy chẳng phải tốt hơn rất nhiều sao? 

Nhưng Tiểu My không có cách nào khác, thân nàng còn lo chưa xong, bỗng hỏi:

- Tôi có cần tham gia không?

Trần Phi hơi nheo mắt nhìn nàng:

- Được, nếu bạn muốn!

- Không, tôi không muốn đâu! - Nàng ta xua loạn, bộ dạng hớt hơ hớt hải khiến Trần Phi và Mạnh Quân bật cười.

Bọn họ chờ thêm một lúc, phía trước dần truyền tới tiếng động cơ xe. Một chiếc bảy chỗ màu xám chở theo gần chục tên cầm vũ khí đủ loại ào ào phóng tới.
Bình Luận (0)
Comment