Số 13 (Hồ Sơ Tội Phạm)

Chương 11

Lúc này tuyết đã ngừng rơi, sắc trời ảm đạm phản chiếu màu tuyết, bóng dáng một con dã thú cô độc. Chính là con chó hoang đã gặp ở đống đổ nát, sau đó lại gặp ở địa bàn của tên Nghệ Sỹ, chẳng lẽ chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên?

Na Lan bỗng tỉnh ngộ, đây là con chó Cầu Đào nuôi. Cầu Đào mang theo nó, nhất định nó đã rúc trong một xó nào trên xe.

Không biết từ lúc nào, phía sau con chó lại xuất hiện thêm mấy con nữa, tất cả đều là chó hoang, hoặc là chó săn được đào tạo. Chúng đều nhe ra những chiếc răng dữ tợn, vểnh đuôi lên thị uy. Chó là loài động vật trung thành, chó của kẻ bắt cóc cũng là động vật trung thành.

Tất cả đều đang sẵn sàng xông lên, dường như chỉ đợi một khẩu lệnh.

Cũng may trong tay họ có khẩu súng và lưỡi rìu, còn hơn là không có tấc sắt.

Nhạc Thiều Hoa khẽ nói: “Cô đưa súng cho tôi, tôi sẽ dụ chúng theo tôi, còn cô đưa Viên Viên chạy về phía xe.”

Na Lan nhìn Nhạc Thiều Hoa trìu mến, giao súng cho anh, dịu dàng nói: “Tị Phong Đường” uống trà trò chuyện còn tính nữa không?”

“Chỉ cần lúc ăn cơm cô không để tâm nà nhìn vết chó cắn trên mặt tôi là được. Nhất định giữ lời!”

Một tay anh giơ súng, một tay vung rìu, bắt đầu di động. Quả nhiên, đàn chó cũng bắt đầu tiến bước, chúng phẫn nộ chạy theo hướng của Nhạc Thiều Hoa.

Trừ một con, chính là con mà Na Lan cho rằng đã gặp ở công trường “Hô Tiếu Sơn Trang” tương lai

Nó vẫn không rời mắt khỏi Na Lan, dường như nhiệm vụ của nó chính là bám gót Na Lan, phát ra lời cảnh báo hung ác.

Na Lan không muốn chờ đợi, nói với Viên Viên: “Lấy hết sức, chạy nhanh nhất có thể, Chạy!”

Đúng lúc hai người bắt đầu chạy, con chó cũng lao lên, bổ nhà về phía Na Lan.

Những con chó còn lại thì đuổi theo Nhạc Thiều Hoa.

Tiếng chó sủa, tiếng kêu sợ hãi của Viên Viên, tiếng gào thét của Thiều Hoa, tất cả đã làm náo động màn đêm tĩnh mịch.

Bỗng một tiếng sáo chen vào, làm gián đoạn bản hợp tấu.

Đàn chó như nghe được hiệu lệnh “ngừng công kích”, nằm phục xuống đất, chỉ kêu mấy tiếng nhỏ, thưa thớt nhưng vẫn sục sôi nỗi thù hằn.

“Chúng mày đừng làm loạn nữa, đi đi, đi xa một chút!”. Phía sau tấm rèm cửa động vang lên tiếng của Cầu Đào.

Ánh mắt Na Lan và Thiều Hoa gặp nhau, anh nói với vào: “Cầu Đào, Cảm ơn anh”

Nhạc Thiều Hoa lái chiếc xe changhe suzuki xuống núi, đến đoạn đường bằng hỏi: “Tính thế nào đây? Tôi có cảm giác cô đang mềm lòng, muốn tha cho bọn Cầu Đào.

Na Lan đang trầm tư suy nghĩ nói: “Cũng nghĩ đến đó, nhưng tôi không thể, tôi không muốn để những người làm việc ác lại có được tâm lý gặp may mắn như vậy. Đừng quên là nếu chúng ta chậm một bước rất có thể không bao giờ gặp lại Viên Viên được”

“Vậy cô còn chần chừ gì nữa…chỗ này có sóng điện thoại rồi”

Na Lan cúi xuống nhìn chiếc điện thoại của bạn gái Cầu Đào, quà nhiên có mấy vạch sóng yếu ớt: “Được, tôi sẽ thử”

Nhạc Thiều Hoa bỗng dừng xe, giật lại điện thoại, cất tiếng nói: “Đến đây thôi, tôi bảo đảm đây là phần kết của cái đêm kinh hoàng này.”

Na Lan sớm nhận ra, nhằm thẳng vào mình chính là họng súng trong hang tối đó.

“Xuống xe” Nhạc Thiều Hoa khàn giọng ra lệnh, dí họng súng vào đúng huyệt Thái dương Na Lan, “công chúa nhỏ có thể đã ngủ say phía sau xe, đành quấy rầy giâc mơ đẹp của cô bé vậy.” Cánh tay khỏe mạnh của hắn xoay vai Na Lan đẩy cô ra khỏi xe, hắn cũng nhoài khỏi ghế lái, xuống xe cùng Na Lan, những động tác của hắn rất hoàn hảo, Na Lan không có cơ hội thoát thân nào.

Đây là chân tướng của “nhân sỹ chuyên nghiệp”

Thành Viên Viên đang mơ mơ màng màng cũng bị ép xuống xe, không hề biết chiếc rìu mang từ trong hang ra đã được Thiều Hoa giấu trong khoang hàng khách từ lúc nào. Hai cô gái chỉ có hai bàn tay không.

“Thông minh như cô, bây giờ đã hiểu tất cả rồi chứ?”

“Anh mới chính là “Số Mười Ba”?”

Vốn dĩ tôi chẳng thích cái tên này, đặc biệt xúi quẩy, cũng chẳng vẻ vang gì, mà mấy thằng bắt chước dở hơi kia lại hứng thú với nó. Đúng là thiếu đẳng cấp” Nhạc Thiều Hoa nói. “Nhưng dẫu sao cũng là danh hiệu của tôi, tôi cũng để lại dấu ấn trên thế giới này, đừng có ai hòng cướp đoạt được”

Na Lan hiểu điều này nghĩa là gì: “Số Mười Ba chính hiệu muốn hoàn thành nốt công việc mà những số mười ba giả mạo chưa làm xong.
Bình Luận (0)
Comment