Số 13 Phố Mink

Chương 1027

Karen cười cười, anh cũng không biết trên mặt mình bây giờ có biểu hiện đúng

là biểu cảm cười hay là không, nhưng anh nâng cánh tay phải lên, quơ quơ, ra

hiệu bảo hắn đi lên.

Thanh niên sửng sốt một chút, hắn có chút do dự, bởi vì cũng không ai có cách

nào giúp hắn cam đoan rằng Karen sẽ không đánh lén.

Nhưng nhìn nhìn lại đằng sau, lại nhìn xem Karen, nhìn về núi tuyết sau lưng

Karen, hắn cuối cùng vẫn lựa chọn bước đến.

Chờ đến khi đi đến bên cạnh Karen, thanh niên dừng bước, mở miệng nói:

"Tôi... Tôi gọi... Gọi là Bart... Bart. Cosins... Kỵ Sĩ Đoàn... Thứ ba... Ưng... Kỵ

sĩ.... Dự bị... "

Hắn đang dùng phương thức chủ động tự giới thiệu bản thân, biểu đạt sự tôn

trọng với Karen.

"Karen. Silva, đội viên ngoài biên chế tiểu đội chó săn Đòn Roi Kỷ Luật của

Neo."

"Cái này..."

Bart kinh ngạc, hắn không phải kinh ngạc bởi vì Karen chỉ là đội viên ngoài

biên chế của tiểu đội Đòn Roi Kỷ Luật, cha mẹ của hắn ta là sĩ quan cấp cao của

Kỵ Sĩ Đoàn, nhưng hắn bây giờ không phải cũng chỉ là một cái tên Kỵ Sĩ dự bị

thôi sao, cũng thuộc về quân dự bị người ngoài biên chế, không khác gì lắm với

Karen, gia tộc càng có tích lũy và có nội tình thì càng coi trọng con em của gia

tộc phát triển từ gốc rễ lên, chỉ có loại nhà giàu mới nổi kia mới có thể nghĩ đến

việc có trèo lên cao bất chấp thời điểm.

Hắn kinh ngạc là vì lúc này Karen vẫn nói chuyện lưu loát như thế!

Điều này có ý nghĩa gì?

Có ý nghĩa đối phương bây giờ, còn có giữ lại sức, mà còn rất lớn.

"Ka... Ren... Tôi muốn... Muốn... Mời... Uống... Uống rượu..."

"Ta không uống rượu, uống trà đi, uống rượu không tốt cho sức khỏe."

"Rất... Tốt... Vậy thì... Uống trà..."

Karen quay đầu nhìn xem Bart, nói: "Ngươi đi lên đi, nói ít lời lại."

"Cám... cám ơn..."

Bart tiếp tục mở rộng bước chân, bước từng bước lên một cách khó khăn, hắn sẽ

đi thẳng, đi đến khi mình thật sự không còn đi được nữa, đi đến khi ý thức mình

tan rã, tự động rời khỏi trận pháp kiểm tra thì mới thôi.

Phương diện này là quy tắc của trò chơi, một phương diện khác thì là bởi vì

trong lòng của hắn cũng rõ ràng rằng mình bây giờ mặc dù là xếp số một, lại

không phải thứ nhất, mà là thứ hai, hắn tin tưởng, Karen cũng sẽ đi tới.

Sau khi Bart đi lên, rất nhanh, bóng người thứ hai xuất hiện, là thiếu niên kia

chơi với cục đá kia.

Trạng thái linh hồn của hắn bây giờ đang hiện ra là một nửa băng, một nửa còn

lại là đá, điều này khiến hắn nhìn giống như là một người đá.

Có điều, Karen cũng biết, trên người thiếu niên kia cũng không phải là loại đá

bình thường, là một loại tinh thể giống như đá, mà lại, loại trạng thái này cũng

đã thẩm thấu vào trong linh hồn của hắn.

Thiếu niên dừng bước, hiển nhiên, hắn cũng gặp cảnh ngộ giống với Bart. Hắn

biết Bart ở trước mặt hắn, nhưng hắn không biết Bart tiếp tục đi lên, hay là đã bị

Karen "Xử lý".

"Ta rất hiếu kì, ngươi đã từng bị ô uế sao?" Karen hỏi.

"Đúng... đúng...... Ô... Ô uế..."

"Không dễ dàng."

Thiếu niên này, đúng là từng bị ô uế, hắn là tín đồ Trật Tự, nhưng cùng lúc, hắn

cũng xem như là một con dị ma.

Mà lại sự ô uế cũng đã thấm vào trong linh hồn hắn, có thể xem tình trạng của

hắn gần giống như Dora và Doreen, nhưng hắn phải chịu sự đau đớn nhiều hơn

cả Dora và Doreen, nhưng hắn vẫn cắn răng đi lên con đường tín ngưỡng.

"Kia... Cái kia... Tôi... Tôi có thể... Lên... Trên... Sao?"

Thiếu niên hỏi thăm Karen.

"Lên đi, không có việc gì, ta sẽ không đánh lén ngươi."

"A... Tốt......"

Thiếu niên mở rộng bước chân, tiếp tục bước bên trên, từng bước một, khi đi

đến bên cạnh Karen, thiếu niên mở miệng nói:

"Tôi... tên là... Ven... Ventura... Linh... linh... Linh hồn... của anh…vô cùng

cường đại..."

Thiếu niên không nói ra dòng họ của mình, điều này rất có thể có nghĩa là hắn

cũng không có gia tộc, đây cũng không phải mang ý nghĩa hắn là một cô nhi, rất

có thể là cho dù hắn nói ra dòng họ của mình thì cũng sẽ không có người biết,

cho nên dứt khoát không nói ra.

Như thế cho Karen một lời nhắc nhở, mình quen thông báo cho người khác cả

tên lẫn họ khi tự giới thiệu, thật ra việc này cũng không cần thiết.

"Ta gọi là Karen."

Ventura nhấc lên đôi chân một nửa là khối băng một nửa là tảng đá, tiếp tục leo

lên trên.

Lại một lát sau, người khiến Leon rời khỏi phần thi cũng bước đến, hắn cũng

dừng bước, có điều, hắn không có hỏi thăm, mà là trực tiếp lựa chọn làm giống

như Karen, quay người, mặt hướng về phía dưới núi, ngồi xuống.

Không bao lâu, Ashley đi tới, cô nhìn thấy người kia đang ngồi ở đó, cũng nhìn

Karen và Richard đang ngồi ở một vị trí cao hơn phía trên.

Cô nhìn chằm chằm vào người kia, rồi tiếp tục đi lên trên.

Mà khi cô đi đến bên cạnh người đàn ông kia, hắn bỗng nhiên nhảy lên, tấn

công về phía cô.

Ashley đã sớm có chuẩn bị, hai người cùng đánh nhau.

Bởi vì bây giờ trạng thái linh hồn của hai bên đều gần như khô kiệt, cho nên

cảnh tượng quyết đấu, không có thuật pháp, cũng sẽ không có hào quang lưu

chuyển, tóm lại, không phải hoành tráng như vậy.

Giống như là hai con chó hoang đang hấp hối, tiến hành màn cấu xe nhau sau

cùng.
Bình Luận (0)
Comment