Số 13 Phố Mink

Chương 1029

Sau khi Richard biến mất,

Âm thanh của Chủ giáo Bern vang lên:

"Cuộc tuyển chọn kết thúc."

"Rống!"

Một tiếng gầm nhẹ đến từ huyễn thú Compasini, Karen mở mắt ra.

Lúc này, trong trường thi chỉ còn lại hai người, bởi vì bọn họ là hai người còn ở

bên trong huyễn cảnh khi cuộc tuyển chọn kết thúc, những người khác, bao gồm

ba người Bart, sau khi đi thêm được một quãng, cũng đều không chịu được nữa

mà ra khỏi phần thi, sau đó sẽ có một luồng ánh sáng dịch chuyển bọn họ về

trường thi.

Karen nhìn về phía cô gái ngủ gật kia, cô gái kia cũng đang nhìn Karen, trong

mắt của cô ta, tựa hồ có một sự tiếc nuối, tiếc nuối không thể thật sự xung đột

với Karen một lần.

Chủ giáo Bern đang tuyên đọc xếp hạng.

Thứ nhất tên là Bart, tên thứ hai là Ventura, tên thứ ba là Ashley, thứ tư là

Karen, hạng năm... Philomena.

Xếp hạng thật ra cũng không chính xác, bởi vì có hai vị cho đến khi cuộc tuyển

chọn kết thúc vẫn ở trong huyễn cảnh, trên lý luận, bọn họ còn có thể tiếp tục

trèo lên trên, nhưng đối với Chủ giáo Bern mà nói, ông ta chỉ cần chọn ra 5 vị

trí, đối với xếp hạng của năm vị trí này thì vốn cũng không có nhiều ý nghĩa.

"Karen, gặp lại lúc tuyển chọn lần sau."

Philomena cười cười Karen, sau đó lấy từ trong túi ra một cái bịt mắt, mang lên

trên mặt, cả người của cô ta lại nghiêng về phía trước, giống như là lại ngủ thiếp

đi, sau đó bắt đầu hơi có vẻ siêu vẹo mà rời khỏi đây.

"Karen, chúng ta trở về đi, ha ha." Richard đi tới nói.

"Ừm."

Lúc Karen và Richard đi ra ngoài, trông thấy Bart đứng ở nơi đó chờ anh.

"Ha ha, đi uống trà!"

Bart bước trên trước, đập nhẹ một cái lên ngực Karen.

"Được rồi."

"Tôi cũng muốn đi cùng." âm thanh của Ventura truyền đến, thiếu niên chơi đá

có chút ngại ngùng.

"Đừng bỏ quên tôi, đến lúc đó vẫn phải cùng tham gia vòng tuyển chọn tiếp

theo." Ashley cũng đi tới.

Phía sau Bart và Ashley đều có một đám người đang đứng chờ, thấy thế, Bart

mở miệng nói: "Vậy thì không dẫn bạn bè theo."

Ashley gật đầu: "Tôi không có ý kiến."

Đám người đi vào trận pháp dịch chuyển, cùng với một tia sáng bao trùm, tất cả

mọi người về tới tầng dưới mặt đất của cao ốc giáo vụ.

Lúc đi ra ngoài, bên ngoài đã có không ít phụ huynh và bạn bè đứng chờ người

dự thi.

Có một bóng người, cũng xuất hiện ở đây, chính là Memphis.

Richard thấy thế, lập tức nói: "Tôi và Memphis đi báo cáo tình hình với đội

trưởng, Karen, mọi người đi liên hoan đi."

Richard nhớ kỹ lúc trước Bart có nói qua, lần này sẽ không mang theo bạn bè.

Cậu ta biết Karen chắc chắn sẽ dẫn mình theo cùng, nhưng cậu ta cũng không

nguyện ý.

Karen vốn định gọi Richard lại, anh cũng sẽ không vì cái gọi là mối quan hệ

mới mà bỏ rơi em họ của mình, nhưng sau khi trông thấy Memphis đứng ở nơi

đó, cũng không lên tiếng nữa.

Richard đi đến trước mặt Memphis, Memphis mở miệng nói: "Đám người đội

trưởng đi về trước, để ta ở đây chờ tin của các người."

"Vậy thì tôi sẽ nói cho ông một tin tức tốt, Karen trúng tuyển rồi, ha ha!"

Memphis nhẹ gật đầu, đối với kết quả này, ông ta cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều,

bởi vì ông và cha của mình cũng đã dự đoán kết quả đó chính là Richard chỉ có

dựa vào vận may thì mới trèo vào trong danh sách kia được.

Đương nhiên, bên trong huyễn cảnh thật sự xảy ra chuyện gì, bọn họ cũng

không biết, người biết cũng không nhiều, cũng chỉ có Chủ giáo Bern chủ trì và

mấy người trúng tuyển cuối cùng mới biết được.

Richard mở miệng nói: "Tôi phát hiện ra chênh lệch giữa tôi và bọn họ là rất

lớn, mặc dù tuổi tác của mọi người đều không khác mấy, ai, lúc trước tôi đã

lãng phí quá nhiều thời gian, thời gian trôi qua vẫn là quá an nhàn, về sau,

không thể tiếp tục như vậy."

"Mỗi một lần tuyển chọn hoặc kiểm tra, đều chỉ là một đoạn nhỏ trong cuộc đời,

tác dụng của nó, chỉ là để cho mình thấy rõ phương hướng để tiến lên, mặc dù

không có giành được vị trí, nhưng ngươi có thu hoạch của mình, điều này đáng

giá để vui mừng."

"Đúng, ông nói rất đúng, Memphis, khó khăn cho ông rồi, vậy mà để một người

hướng nội như ông đi an ủi tôi." Richard giang hai tay ra, ôm Memphis một cái,

"Tốt, có điều cha tôi sẽ không an ủi tôi như vậy, đoán chừng chờ đến khi về nhà,

tôi phải bị cha tôi đánh một trận, ai."

"Sẽ không đâu."

"Nhất định sẽ."

"Một người cha, có thể vào bất cứ lúc nào tìm lý do để đánh con của mình,

nhưng sẽ không lựa chọn lúc con trai mình đang cảm thấy mất mát."

"Ai, ông không hiểu đâu, đầu óc của cha tôi là có vấn đề đấy."

Memphis: "..."

"Ông không đi nói chuyện với Karen sao?"

"Bây giờ Karen cũng không thiếu người chúc mừng, ngươi bây giờ lại cần

người làm bạn."

"Đúng." Richard nhẹ gật đầu, dựng vào bả vai Memphis, "Memphis, ông thật là

một người bạn tốt, đi, hôm nay nói thế nào thì tôi đều muốn mời ông đi ăn điểm

tâm một bữa!"

"Ngươi vẫn nên về nhà trước đi."

"Trước hết cũng không trở về nhà, mấy ngày nay tôi cảm thấy ngạt chết, tôi

muốn đi thả lỏng bản thân một chút."

"Ta còn có việc, hôm nay không thể đi, việc rất quan trọng."

"Thật sao, vậy thì cũng quá đáng tiếc, vậy tôi tự mình đi trước đây."

"Thật..."

"Như vậy đi, sau khi ông làm xong việc, có thể đi đến phố Hồng Diệp, nơi đó là

một con đường toàn cửa hàng điểm tâm, ông tùy ý chọn một nhà vừa mắt rồi

vào là được, sau khi xong việc trực tiếp báo tên của tôi, có thể ký nợ, bọn họ

đều gọi tôi là thiếu gia đấy, ha ha."

"Được rồi..."

"Đúng rồi, nhớ kỹ, ở con đường đó tôi không phải tên là Richard, ông biết đấy,

đến chỗ đó chơi, làm sao có thể dùng tên thật chứ, dùng tên thật luôn luôn

không tiện lắm."

"Vậy tên là gì?"

"Thiếu gia Eisen."
Bình Luận (0)
Comment